Ngày hôm sau, trời nắng nhẹ.
“Em ra ngoài đấy nhé, mọi người cứ tùy thích. Ở cách đây vài kilomet cũng có trung tâm thương mại và một khu trò chơi nhỏ đấy.” Tuệ Nghiên mặc chiếc váy đơn giản màu trắng sữa, mang giày chuẩn bị ra ngoài.
“Ok, em đi một mình à?” Dương Khanh hỏi.
“Vâng, em đi dạo gần đây thôi.”
“Nhớ mang theo ô, có thể trời sẽ mưa.” Cơn mưa hè bất chợt đôi khi cũng khá phiền phức. Có thể nó sẽ chỉ là một cơn mưa rào thoáng qua rồi tạnh ngay, hoặc cũng có thể là một trận mưa nặng hạt kéo dài dai dẳng.
“Yên tâm, em sẽ về sớm mà, không cần mang theo ô đâu. Hải Niệm cũng ở nhà đi nhé, tôi muốn đi một mình.”
Hải Niệm dừng động tác mặc áo khoác của mình lại, có chút không biết nên xử lí thế nào. Cậu chủ, à không, Dương Lâm dặn dò cô ấy đi theo bảo vệ cô, nhưng người được bảo vệ thì lại không muốn. Cô ấy nên tôn trọng quyền riêng tư và quyết định của Tuệ Nghiên hay là làm theo trách nhiệm đây?
“Em ấy bảo cô ở lại thì nghe theo đi, anh hai sẽ không trách đâu.” Dương Khanh lên tiếng. Như nghĩ ra được cái gì đó, Tuệ Nghiên ghé sát vào tay Hải Niệm thì thầm: “Nếu có thời gian thì cậu đi xem chị Thiên Di giúp tôi nhé.”
Hải Niệm gật gật đầu. Cố tiểu thư nhìn cũng không quá khó nói chuyện.
Căn phòng trên tầng vẫn đóng im lìm, Thiên Di không xuống ăn sáng. Hải Niệm gõ cửa, gọi vào trong. “Cố tiểu thư, Tuệ Nghiên bảo tôi lên mang đồ ăn sáng cho cô.”
Gõ thêm hai lần nữa, cánh cửa mới miễn cưỡng mở ra. Thiên Di với mái tóc vẫn chưa chải gọn, đưa mắt nhìn đồ ăn rồi lại nhìn Hải Niệm. Ý của Tuệ Nghiên cô ấy còn nhìn không ra sao?
“Vào đi, gọi tôi là Thiên Di.” Hẳn là Tuệ Nghiên muốn tâm sự với cô ấy, nhưng lại sợ cô ấy không chịu nói nên đành nhờ người khác. Hoặc là vì Tuệ Nghiên nghĩ Thiên Di và Hải Niệm cùng là một loại người sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.
Cánh cửa đóng lại, hai cô gái bên trong im lặng nhìn nhau. Hải Niệm không biết nên bắt đầu thế nào cho khéo léo, cho nên trực tiếp hỏi thẳng: “Chị đang gặp vấn đề tình cảm sao?”
“… Ừ… Có vẻ như tôi đang làm phiền người mà tôi thích.”
“Là Phương thiếu đúng không?”
“… Ừ”
“Tôi không biết cách an ủi người khác, nhưng tôi nghĩ chị có thể thử cách này.”
“Cách gì?”
“Thả con tép bắt con tôm.”
“Nói nghe đơn giản nhỉ? Làm thế nào?”
“Chị cứ lạnh nhạt thêm ít hôm nữa, sau đó hẹn gặp cậu ta một lần cuối, nói hết suy nghĩ trong lòng chị, sau đó lại bặt vô âm tính thêm một thời gian nữa. Nếu cậu ta có suy nghĩ gì đó với chị, chắc chắn lần gặp cuối sẽ giữ chị lại, hoặc là sau đó sẽ tìm chị.” Hải Niệm cười trừ. Kinh nghiệm yêu đương của cô không có bao nhiêu, chủ yếu cũng chỉ quen qua đường với vài người con trai. Kế này cô biết được là vì mẹ cô. Năm ấy bà cũng từng làm thế, chỉ mong người cha khốn nạn của cô có thể quay đầu lại. Kết quả không như mong đời, hắn thậm chí còn vui vẻ khi bà im lặng.
“Vậy nếu người đó không đi tìm thì tính sao đây?”
“Thì vứt thôi. Người ta đã không cần thì cố chấp cũng vô ích. Nhìn lại chị đi, vừa có tiền vừa có sắc, biết bao nhiêu người ước mà không được. Sao chị phải cố chấp vì một người chứ?”