“Tôi không phải ba cô.” Dương Kha lạnh nhạt lên tiếng. “Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, đó là Tuệ Nghiên. Một đứa trẻ không biết từ đâu ra như cô không đủ tư cách gọi tôi một tiếng ba.”
“Nhưng… nhưng mẹ nói… ba là ba của con.” Nhã Tịnh ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía này. Kết hợp với gò má bầu bĩnh và bộ váy trắng trên người, nhìn cực kì vô tội. Nhưng Dương Kha biết rõ, đây rõ ràng là con rắn độc đội lốt thiên thần. Bây giờ cô ta còn bé thì sao chứ? Lớn lên trong lòng dã tâm không ít.
“Không phải cái gì cô cũng có thể tin.”
“Kha, em không nói dối! Anh xem, đây là giấy xét nghiệm ADN.”
Ồ, chuẩn bị tốt! Tuệ Nghiên thầm cười cợt, chuẩn bị cũng quá mức chu đáo. Nhưng cô ta lại quên đi một chuyện hết sức quan trọng.
“Làm sao cô có được mẫu ADN của pa pa?” Tuệ Nghiên hỏi. Nữ chính thật sự là con ruột thì sao chứ? Cô phải ra mặt thị uy mới được.
“Đúng vậy, làm sao cô có được mẫu ADN của tôi?” Phòng làm việc của hắn ở Dương thị có khóa bảo mật cao, người như Nhã Hương làm sao có thể vào được? Biệt thự lại càng không thể. Ngoài ra hắn dự tiệc bên ngoài cũng vô cùng cẩn thận, không thể nào có chuyện để cô ta lấy được mẫu tóc hay móng tay.
“Là vì… là vì…”
“Là vì giấy ADN này là giả?”
“Không! Không phải!” Nhã Hương cắn răng, trong lòng bỗng có thêm một kế hoạch. “Vậy… vậy ngày mai em đưa con bé đi xét nghiệm cùng anh.”
“Được, tôi sẽ liên hệ với Cố gia.”
Uy, tại sao lại là Cố gia?
“Quân Y?”
“Nếu cô sợ thì không cần thiết, lập tức cút khỏi đây.”
“Không không, em không sợ. Hôm nay… Hôm nay Nhã Tịnh có thể ở lại đây không? Con bé cũng cần hơi ấm gia đình. Chỉ Nhã Tịnh thôi, em sẽ đi.” Nhã Hương tin chắc, với sự đáng yêu của Nhã Tịnh sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người. Dương Kha sẽ không để con bé ủy khuất rời đi.
Còn về ADN, có gì đáng sợ chứ? Người hầu trong dinh thự dọn dẹp nhưng cũng không tránh được còn sót vài sợi tóc. Lúc bước chân vào đây, đề phòng trường hợp Dương Kha không tin giấy xét nghiệm cô ta đã nhặt vài sợi. Độ dài tóc này chỉ có thể là của Dương Tuệ Nghiên, như vậy ADN chắc chắn xác nhận huyết thống. Còn nếu trên giấy là ‘Không có quan hệ huyết thống’ thì sao? Càng tốt chứ sao! Cho dù cô ta sẽ bị tội lừa dối, cô ta vẫn sẵn sàng kéo Sở Y xuống nước.
“Được.” Dương Kha nhàn nhạt mở miệng. Kiếp trước không phải Nghiên Nghiên chịu ấm ức nhìn cô ta được mọi người yêu thương sao? Kiếp này để cho nó nếm trải một chút. Dù một ngày không thể bù lại hơn hai mươi năm của Tuệ Nghiên, nhưng chí ít có còn hơn không.
“Pa pa!” Tuệ Nghiên nhảy xuống, mắt trừng lớn nhìn Dương Kha. Cô vốn tưởng người ba này đã thay đổi tâm tính, thì ra cũng chỉ do cô tưởng bở. Hắn hoàn toàn, hoàn toàn vẫn bị hào quang nữ chính thu hút!
“Nghiên Nghiên…” Hắn là muốn giúp cô trả đũa mà, sao thái độ lại giận dữ như vậy.
“Con ghét pa pa!” Tuệ Nghiên chạy lên lầu, đóng rầm cửa thật mạnh. Sở Y cũng trừng mắt nhìn hắn rồi đi lên lầu. Nhã Hương nhìn thấy màn này thì vô cùng thỏa mãn, bước đầu coi như đã chia tách được bọn họ rồi.
“Mau về cho.” Tâm trạng hắn tuột dốc không phanh liền cho đuổi người. Nhã Hương đi rồi, Nhã Tịnh cô đơn đứng giữa nhà. Người đàn ông đi dần lên cầu thang, cô ta mới dám gọi lần nữa.
“Ba… con…”
“Không được gọi ba, tôi không phải ba cô.” Hắn còn không thèm nhìn, sau đó nói với người hầu. “Dọn dẹp căn phòng trong góc kia. Không cần bố trí nhiều, chỉ là ngủ một đêm. À, nói với dì Trần chuẩn bị mấy món phu nhân và tiểu thư thích ăn, tâm trạng họ có vẻ không tốt.”
“Con thích ăn đồ phương Tây…”
“Tôi không nói cô.” Hắn đương nhiên biết cô ta thích đồ ăn kiểu phương Tây, nhưng Nghiên Nghiên thích đồ ăn phương Đông, còn đặc biệt thích mấy món cay. Aiz, nghĩ tới lại đau đầu. Ăn đồ cay nhiều không tốt cho dạ dày, nhưng Nghiên Nghiên lại cực kì thích ăn. Còn có đồ lạnh như kem nữa.
“Dạ.”
Người hầu đều đã ở trong nhà lâu năm, chuyện trong nhà biết cũng không ít. Họ đối với Nhã Hương không có nhiều thiện cảm, đương nhiên cũng không tin Nhã Tịnh là con rơi bên ngoài của ông chủ.
------------------------------------------------------------
Nhưng chuyện sau đó không như Dương Kha dự đoán, cả Sở Y và Tuệ Nghiên đều không xuống ăn cơm. Dương Lâm sau khi về nhà nhìn thấy Nhã Tịnh, chưa kịp để cô ta chào hỏi đã bỏ lên lầu. Dương Khanh ban đầu khá có hứng thú, còn tưởng là bạn của em gái, nhưng khi biết rõ ngọn nguồn cũng ghét bỏ đi lên lầu. Đứa bé bốn tuổi cứ vậy bị cô lập giữa nhà.
Tội nghiệp thì có đấy, nhưng người hầu không dám đi lên an ủi. Thời gian qua Dương gia vô cùng êm ấm, ông bà chủ và cô cậu chủ đều rất vui vẻ. Nhưng đứa trẻ này có thể là mầm mống cho sự sứt mẻ, là quả bom nổ chậm trong ngôi nhà hạnh phúc. Dì Trần và hai người hầu đã phục vụ từ khi Dương Kha còn nhỏ, cũng xem như nhìn hắn lớn lên. Từ thái độ của Dương Kha có thể suy ra đứa bé này không phải con gái nhà họ Dương, tất cả là vở kịch do Nhã Hương dựng nên để bắt Dương Kha đổ vỏ.
Thực ra, người tội nghiệp nhất bây giờ là Dương Kha. Hắn chỉ muốn trút giận thay con gái, kết quả lại bị cả bốn người quay lưng giận dỗi. Ăn tối chỉ có hai anh em Dương Lâm Dương Khanh xuống ăn, không nói một tiếng, khác hẳn với sự sôi động trên bàn ăn mọi hôm. Nhã Tịnh muốn bắt chuyện với họ đều bị lạnh lùng lờ đi. Kế hoạch của hắn hoàn toàn đổ sông đổ biển.