Còn hơn nửa tháng nữa là Nhã Tịnh sẽ xuất hiện, Tuệ Nghiên đang gấp rút chuẩn bị mọi thứ. Cô thường xuyên gọi điện cho ông bà, quấn lấy Cố Phiến Luân, lúc nào cũng như đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Dương Kha. Người hầu tưởng cô muốn xin gì đó, nhưng khi hỏi thì cô không trả lời, nói rằng chỉ là muốn ở cạnh mọi người nhiều chút.
Suy nghĩ giống như một bà cụ gần đất xa trời vậy!
Nhưng ngoài dự đoán của cô, sớm hơn nguyên tác hai tuần nữ chính đã xuất hiện ở nhà họ Dương.
Hôm ấy ở trường có việc được nghỉ buổi chiều, đầu giờ chiều tài xế đến đón Tuệ Nghiên về nhà. Vừa đến cửa cô bỗng thấy tim mình đập mạnh, nhìn dưới nền có thêm một đôi giày cao gót và một đôi giày trẻ con. Size giày này chắc chắn không phải của cô!
Sợ hãi trong lòng dâng lên, nữ chính đến rồi! Tuệ Nghiên chạy vội vào trong nhà, vừa vặn nghe được Nhã Hương lớn tiếng.
“Nhưng Kha, đây là con gái anh! Con bé cũng là người nhà họ Dương!”
Nhã Tịnh đứng nép ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Ba.”
Nhưng tiếng gọi như muỗi kêu ấy lập tức bị át đi.
“Pa pa!” Tuệ Nghiên chạy vội về phía sofa, nơi Dương Kha đang ngồi đọc báo. Cô nhào thắng lên người hắn, dùng tư thế của gấu koala ôm chặt lấy người trước mặt. Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nhìn thấy Nhã Tịnh đến đây, khi nghe cô ta gọi Dương Kha một tiếng “Ba”, trong lòng vẫn ê ẩm không chịu được.
“Nghiên Nghiên? Sao con lại về giờ này?” Việc này thực sự nằm ngoài dự tính của Dương Kha. Đúng ra phải hơn bốn giờ cô mới về, lúc ấy hắn đã xử lí xong rồi. Bây giờ lại để cô bắt gặp chuyện này khiến hắn có chút bối rối.
“Ai thế ạ? Sao cô ấy lại gọi pa pa là ba?”
“Tuệ Nghiên, đây là em gái con, con bé tên Nhã Tịnh.” Dương Kha còn chưa kịp trả lời, Nhã Hương đã vội lên tiếng. Lông mày hắn lập tức nhíu lại, đôi mắt sắc lạnh khinh thường nhìn hai mẹ con. Kiếp này qua đêm bên ngoài hắn còn không có, lụm ở đâu ra một đứa con rơi?
“Cô nói dối! Mẹ con không sinh em gái!” Tuệ Nghiên hét lên, giận dữ trừng mắt nhìn Nhã Tịnh. Đóa sen trắng lập tức sợ hãi rụt vào sau lưng mẹ mình.
“Con phải chấp nhận! Con bé là em gái cùng cha khác mẹ của con!” Nhã Hương cũng không chịu thua. Tức thời, Tuệ Nghiên cầm lấy ly trà trên bàn của Dương Kha đang uống dở, ném về phía hai mẹ con. Cái ly sứ vỡ tan tành, nước văng tung tóe, một số mảnh vụn còn văng hẳn lên chân Nhã Hương.
“Á!”
“Im miệng! Đó không phải em gái tôi!” Nước mắt đã trào ra khỏi khóe mi nhưng cô vẫn ôm chặt lấy Dương Kha, uất hận đã dâng lên đỉnh điểm. Cô biết đó là em cô, cô biết đây là sự thật mà mình cần phải đối mặt. Cô đã từng nghĩ qua, khi nữ chính đến sẽ tỏ ra thật mạnh mẽ, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là cố gắng “trà xanh” hơn cả cô ta.
Nhưng cô không tài nào làm được! Bảo một đứa trẻ năm tuổi làm thế nào chấp nhận được việc đột nhiên có thêm một cô em gái mà không phải do mẹ mình sinh ra? Đứa con rơi ấy là điểm mấu chốt phá hoại gia đình cô, ngang nhiên bước vào nhà và tương lai sẽ cướp đoạt mọi thứ của cô, làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ? Cô không phải thánh mẫu, cô cũng biết giận, biết đau lòng, biết phẫn uất. Đứa trẻ này, cô ta đáng ra không nên tồn tại!
Rõ ràng biết sinh mạng con người rất quý giá, nhưng sự tồn tại này trái với luân thường đạo lí, làm tan nát một gia đình ấm êm. Khó trách nguyên chủ lại sinh oán hận sâu nặng như vậy với nữ chính. Bởi vì tình cảm mà đáng ra nguyên chủ nhận được lại bởi vì hai mẹ con này mà không còn lại chút nào. Nữ chính bước chân vào đây đã cướp đi toàn bộ của nguyên chủ, khiến cô ấy đau khổ trong chính nơi mà cô ấy gọi là nhà. Một đứa trẻ năm tuổi có thể không sinh lòng đố kị hay sao?
Bây giờ cũng vậy! Nữ chính lại đến phá hoại hạnh phúc của cô. Nghĩ đến cảnh tình yêu thương của cha và các anh, còn có ông bà đều sẽ chuyển qua nữ chính, bản thân mình sẽ lại bị ghẻ lạnh, mẹ sẽ bị tổn thương, nước mắt cô càng trào ra mãnh liệt. Cô không chấp nhận, không chấp nhận đứa em gái này!
“Nghiên Nghiên.” Dương Kha lên tiếng. Tim cô hẫng một nhịp, buông eo hắn ra, sợ hãi bấu lấy váy làm nó nhăn nhúm lại. Cô cúi đầu thật thấp, không để hắn nhìn ra nước mắt đang rơi trên mặt mình. Tuy không nhìn ra phía sau nhưng cô biết, hai mẹ con kia nhất định đang cười cô.
“Con… con xin lỗi pa pa…”
“Con đã hứa sẽ không làm mình bị thương.” Dương Kha cầm bàn tay của cô lên xem. Vừa nãy cô lúc cô ném tách trà hắn không kịp ngăn lại. Trà nóng như vậy, cầm trực tiếp rất dễ bị phỏng. Da Tuệ Nghiên lại rất trắng, nóng một chút sẽ ửng đỏ lên trông rất đáng thương.