Hôm sau, Cố Phiến Luân tới biệt thự Dương gia. Tuy miệng nói là tìm Dương Lâm, nhưng thực tế là tới tìm Tuệ Nghiên. Kiếp trước anh cũng dùng lí do này thường xuyên lui tới biệt thự, chỉ là kiếp này có sai biệt thời gian một chút.
Trong trí nhớ của anh, Dương Lâm đối với anh không tệ, hai người có thể xem là anh em chí cốt. Dù anh thường xuyên tới nhưng người anh em này cũng không nghi ngờ nhiều. Chỉ là, tình hình hiện tại có chút không đúng.
Rõ ràng tối đêm qua Dương Lâm còn cùng Dương tổng ra cổng tiễn anh và gia đình, vậy mà sáng nay đã dùng một gương mặt tràn đầy địch ý để đón tiếp anh, dường như còn chẳng muốn anh vào nhà.
Dương Lâm nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng sóng ngầm nổi dậy. Cậu không quên, Cố Phiến Luân chính là một trong những người tiếp tay cho Nhã Tịnh hại Nghiên Nghiên. Phiến Luân hắn cũng giống mấy kẻ khác, đem lòng yêu Nhã Tịnh, hại em gái cậu mấy phen khốn đốn.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, vào đi.” Thái độ rõ ràng là không muốn, nhưng vẫn phải nhường bước. Dù gì kiếp trước lỗi cũng không hoàn toàn ở anh, bản thân cậu cũng từng giống hệt như thế. Hơn nữa kiếp trước Luân chưa bao giờ gặp qua Nghiên Nghiên, không có cảm tình cũng không có gì lạ. Nếu kiếp này có thể chuyển đổi cảm tình của anh từ chỗ Nhã Tịnh sang Nghiên Nghiên cũng tốt, sẽ giúp ích cho em ấy rất nhiều. Còn nếu anh vẫn yêu thích Nhã Tịnh thì coi như không cần người anh em này nữa.
Tất nhiên, cảm tình ở đây chỉ dừng ở mức anh em bạn bè mà thôi!
“Nghiên… à không, ý tôi là em gái cậu đâu?”
“Trên lầu, vừa mới thức dậy, đang định mở quà.”
Người hầu theo phía sau không khỏi toát mồ hôi hột. Người hầu trong biệt thự Dương gia không nhiều, chỉ có hai người, Dì Trần và tài xế. Mấy người này làm việc ở đây đã lâu, cũng biết Phiến Luân là bạn của cậu chủ lớn. Nhưng hôm nay cách nói chuyện của hai người rất lạ, như giận nhau mà cũng như không phải.
Cố Phiến Luân trầm ngâm đánh giá. Kiếp trước Dương Lâm đối xử với em gái không tốt, ăn mặc và sinh trong nhà của Tuệ Nghiên cơ bản vẫn giống một tiểu thư là vì người hầu thương phu nhân xấu số, xót cho tiểu thư còn nhỏ đã chịu cảnh mồ côi mẹ còn bị ghẻ lạnh. Hơn nữa, Dương lão gia và lão phu nhân không quá ghét bỏ cháu gái, vẫn xem cô là con cháu trong nhà không cho bạc đãi. Còn lại mấy người khác, căn bản là không xem Tuệ Nghiên ra gì.
“Tôi tới xem được không?”
Bước chân Dương Lâm dừng lại, ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
“Cậu tới tìm Nghiên Nghiên?”
“À ừ… tôi cảm thấy em ấy sợ mình nên muốn tìm hiểu một chút…” Lí do rất hợp lí, không ai muốn bản thân bị người khác sợ hãi xa lánh mà không có nguyên do.
“Ừ.”
Cậu dẫn anh lên lầu hai, căn phòng đang hé mở cửa. Bên trong như là một thế giới trong truyện cổ tích. Bên dưới sàn lót thảm lông thú màu xám trắng, tường dán những hình thú dễ thương, trần nhà treo những ngôi sao lấp lánh và những hành tinh. Góc phòng có một cái sofa lớn màu xanh ngọc, bên cạnh có thêm một cái ghế bông nhỏ. Nhìn quanh một chút lại thấy thêm vài con gấu bông to nhỏ có đủ. Ở một góc phòng, quà tối hôm qua nhận chất thành đống nhỏ, át đi cả cơ thể nhỏ bé của Tuệ Nghiên.
Tuệ Nghiên mặc bộ váy màu trắng, tóc để xõa lung tung, ngồi ngây ngốc trước đống quà. Bên ghế sofa, Dương tổng đang gõ laptop, thỉnh thoảng ngước nhìn con gái. Sở Y ngồi cạnh đọc kịch bản. Dương Khanh hôm nay phải đi học, từ sáng đã mếu máo rời khỏi nhà.
Phiến Luân qua chào hỏi hai người, Dương tổng biết hôm nay anh tới, chỉ gật đầu. Nhìn thấy túi kẹo ngọt trong tay Phiến Luân cũng bảy tám phần đoán được lí do anh đến đây. Hẳn là vì tiểu bảo bối tỏ ra sợ hãi khiến cậu nhóc thấy phiền lòng.
Trên đường đến đây Phiến Luân có ghé qua một cửa hàng bánh kẹo. Trẻ con đều thích đồ ngọt nên anh ghé qua mua vài thứ. Không biết cô sẽ thích gì nên mỗi cái anh lại lấy một ít.
“Anh hai…” Nghe tiếng mở cửa, Tuệ Nghiên quay đầu lại. Cô đang không biết nên bắt đầu từ đâu, định hỏi anh hai thì thấy thêm một người nữa. “Anh Luân…”