Biệt thự Cố gia.
Mọi người trong gia đình và người hầu đang vô cùng hoảng loạn. Chuyện là khi nãy cậu chủ trở về, khi đi lên cầu thang thì trượt chân ngã. Sau khi tỉnh lại thì như hóa thành một con người khác, trầm mặc trông chẳng khác gì ông Cố. Cố Phiến Luân đã ngồi như vậy một tiếng đồng hồ, ngoài việc hỏi hôm nay là ngày mấy, năm nào thì không nói thêm gì nữa. Cố lão tướng và lão phu nhân sống ở biệt thự khác, nơi này chỉ còn có Cố thiếu tướng và Cố phu nhân.
“Con lên lầu ngủ trước.”
Cố Phiến Luân đi lên lầu, thẳng về phía phòng mình, đóng rồi khóa cửa lại, bỏ mặc mọi tiếng gọi phía sau.
Anh ngồi gục ngay sau cánh cửa lớn, nhìn căn phòng màu xám xanh u ám của mình. Ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ không đủ chiếu sáng căn phòng, Phiến Luân cũng không buồn mở đèn. Ánh mắt anh vô định xa xăm, không giống một đứa trẻ mà lại giống như một người trưởng thành đã qua tôi luyện gian khổ.
Không sai, anh là Cố Phiến Luân, nhưng là Cố Phiến Luân từ tương lai trở về. Một Cố thiếu tướng lừng lẫy tiếng tăm khiến tội phạm sợ hãi, đến sau cùng lại bị một nữ nhân dắt mũi đến mù mờ. Gián tiếp hại người, tiếp tay cho kẻ xấu, chỉ vì một câu nói của người đó mà sẵn sàng đánh mất bản thân ra tay với cả phụ nữ. A! Anh mới đáng trách làm sao!
Anh cũng từng nhìn Tuệ Nghiên như tối nay, nhưng là lúc cô là một đứa con gái bị Dương gia vứt bỏ. Đứa con gái không được thương yêu sợ hãi nhìn người lạ, sợ hãi nhìn anh rồi trốn vào phòng mình. Lúc ấy anh chẳng mấy quan tâm, vì nhân vật chính của bữa tiệc mới xinh xắn hoạt bát làm sao. Cô bé trong bộ váy màu vàng nắng, nở nụ cười ấm áp như mùa xuân xua tan cái lạnh trong lòng người. Anh, với vai trò là một người bạn thân của anh trai cô ấy đã thường xuyên lui tới biệt thự. Anh đã nghĩ mình rung động với nụ cười tỏa nắng kia.
Từ khi đó, anh thường xuyên tùy ý Dương Nhã Tịnh. Chỉ cần cô ta muốn thì sẽ đáp ứng, trở thành thói quen cho đến khi trưởng thành. Anh không biết liệu đó có phải là yêu, chỉ biết chiều chuộng theo ý Nhã Tịnh là thói quen. Khi biết có người ức hiếp cô ta thì sẵn sàng ra tay xử lí, kể cả đó là đánh người trái pháp luật. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt trong veo năm nào bị vẩn đục bởi thù hận, anh không nỡ nhìn tiếp mà cất bước đi.
Nhưng Cố Phiến Luân ngàn vạn lần không ngờ, Nhã Tịnh ỷ vào sự sủng ái của anh mà ngày càng quá đáng. Cô ta sử dụng quân lệnh của anh, nhờ người dưới trướng anh làm ra một giấy xét nghiệm ADN giả. Giấy xét nghiệm ADN có chứng nhận của Quân Y trong Quân Đội, người nhận được chắc chắn không nghi ngờ gì. Nhã Tịnh đã dùng nó để đối phó với Tuệ Nghiên, thành công phá hoại gia đình của cô ấy. Tuy lúc ấy cậu thực sự tức giận, nhưng vẫn nhu nhược chưa xử lí cô ta. Phần vì nể bạn, phần vì thực sự không quen nhìn cô ta chịu ủy khuất. Anh đã định mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nào ngờ Nhã Tịnh thực sự không phải người con gái đơn thuần như anh nghĩ. Cô ta sẵn sàng ra tay với cả Dương gia đã nuôi nấng mình từ nhỏ tới lớn, sẵn sàng ra tay với những người thương yêu cô ta. Ngày anh đứng dưới mưa hỏi cô ta vì sao làm vậy, cô ta thản nhiên bảo đấy là báo thù, họ không phải máu mủ ruột thịt.
Người đàn bà bội bạc, kinh tởm! Đó là những gì anh nghĩ về Nhã Tịnh lúc này. Chỉ vì không cùng huyết thống mà cô ta có thể không quan tâm tình nghĩa, ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn. Trả thù gì chứ, đó rõ ràng là một chấp niệm của mẹ con cô ta. Sở Y phu nhân không có tội, Dương gia không có tội, Dương Tuệ Nghiên lại càng vô can! Càng nghĩ, anh lại càng thấy cô ta đáng khinh, lại càng kinh tởm chính mình hơn. Chính anh đã tiếp tay cho một con sói mắt trắng, để nó mặc sức hại người.