Năm giây sau, khi đã chạy tới cầu thang lầu ba, Giản Vi đột nhiên lại đỏ bừng mặt chạy quay lại.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười như có như không, hỏi: “Còn chưa nhìn đủ?”
Mặt Giản Vi càng đỏ hơn, thẹn quá hóa giận liếc nhìn anh, sau đó hung hăng nhét chén trong tay vào tay anh, “Canh giải rượu của anh!”
Nói xong cũng không ở lại mà quay đầu bỏ chạy.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của Giản Vi, lại cúi đầu nhìn canh giải rượu trong tay mình, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười rất nhẹ.
Giản Vi chạy về phòng, đóng cửa lại xong là cả người nhào thẳng lên giường, chui đầu vào trong chăn, ảo não hét vài tiếng “A a a,” đồng thời hai chân không ngừng đá đá.
Trời ạ!
Vừa rồi rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì mà lại cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩn Ngôn vậy chứ?
Nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn chọc cô, cô lập tức hối hận xanh ruột, cắn chặt chăn, trong đầu toàn nghĩ: Sau này đối mặt với anh ấy thế nào đây!
……..
Đêm nay Giản Vi nằm ảo não lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, mãi đến hơn 3h sáng rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau phải đi học, 5h30’ sáng đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường vang lên rộn ràng.
Giản Vi mắt cũng không thèm mở, chỉ đưa tay nhấn tắt rồi chui đầu vào trong chăn, thoáng chốc lại ngủ tiếp.
Mùa đông nằm trong chăn ấm áp rất thích hợp để ngủ. Nhưng rốt cuộc Giản Vi vẫn nhớ ra phải tới trường, ngủ nướng thêm một chút, chưa tới năm phút sau đã thành thành thật thật ra khỏi chăn, từ trên giường bước xuống.
Rửa mặt mặc quần áo thu dọn túi xách xong xuống lầu đã là 5h45’.
Thời gian tự học buổi sáng 6h30’, thời gian không còn nhiều.
Dì Lan đã làm xong bữa sáng, đang chuẩn bị lên lầu gọi Giản Vi xuống dùng cơm, thấy cô xuống vội ngoắc tay cười: “Vi Vi mau tới đây, đang tính lên gọi con xuống ăn sáng.”
“Dạ, con tới đây!” Giản Vi đáp một tiếng chạy chầm chậm xuống lầu.
Song khi vào phòng ăn Giản Vi lập tức sửng sốt.
Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở vị trí của anh, rõ ràng đã bắt đầu ăn sáng.
Giản Vi đang nghĩ ra cửa sớm tý thì không chạm mặt Lâm Cẩn Ngôn, nào ngờ anh thế mà dậy sớm như vậy!
Nhưng người này không phải đi học, dậy sớm như vậy làm gì chứ?
Nghĩ đến chuyện tối qua, toàn thân Giản Vi không được tự nhiên, mặt lại hơi nóng lên, cũng không dám nhìn anh, đi qua kéo ghế lặng lẽ ngồi xuống.
Bữa sáng dì Lan chiên bánh trứng, Giản Vi ngại nói chuyện với Lâm Cẩn Ngôn, dứt khoát vùi đầu tự ăn bánh.
Lâm Cẩn Ngôn thật sự cũng không nói gì với Giản Vi, chỉ là giữa bữa ngước mắt lên nhìn cô một cái, nhớ tới tối qua dưới lầu, ba giờ sáng còn nghe tiếng cô ảo não đá giường, trong mắt hiện lên ý cười cực cạn.
Giản Vi ăn xong bánh, đang uống sữa tươi, đột nhiên dì Lan từ trong bếp đi ra, nói: “Cậu chủ, tôi bọc há cảo đủ nửa tháng cho cậu dùng, bình thường nếu cậu về nhà ăn cơm thì tự mình nấu há cảo mà ăn.”
Lâm Cẩn Ngôn co rút vài cái, ngẩng đầu hơi khó tin nhìn dì Lan: “Tất cả đều là há cảo?”
“Còn không phải à, chỉ có há cảo là đơn giản, đun nước lên rồi thả vào nồi là được, những thứ khác cậu cũng đâu biết làm.”
Lâm Cẩn Ngôn: “……”
“Nếu ăn hết há cảo rồi mà tôi vẫn chưa về thì cậu ăn mỳ đi, mua mỳ rồi, đủ ăn một thời gian dài.”
“…..”
Giản Vi bên cạnh nghe có chút là lạ, trái tim đập thình thịch mấy cái, ngẩng đầu nhìn dì Lan hỏi: “Dì Lan, dì muốn đi đâu sao?”
Dì Lan cười ha hả nói: “Muốn nghỉ phép, mừng thọ 80 tuổi của ba dì, về nhà ở với ông mấy bữa.”
Giản Vi hơi ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, dì Lan nghỉ phép, vậy trong nhà này chẳng phải chỉ còn cô và Lâm Cẩn Ngôn?
Cô vô thức liếc nhìn Lâm Cẩn Ngôn phía đối diện, đúng lúc Lâm Cẩn Ngôn vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi hơi híp lại, lạnh lùng nói: “Ánh mắt này của cô là gì? Tôi có thể ăn cô à?”
“…….”
Cô ….. Cô có nói cái gì đâu?
Giản Vi liếc anh một cái, bĩu môi dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn dì Lan, hỏi: “Dì Lan, vậy khi nào dì về ạ?”
“Nhanh nhất cũng phải nửa tháng, ba dì lớn tuổi rồi, muốn ở cùng ông lâu lâu một chút.”
Tuy Giản Vi không muốn dì Lan đi nhưng cũng không tiện nói gì cả, cô loan mắt cười, nói: “Vậy dì sớm trở về nhé, cho con gửi lời hỏi thăm tới ông nội ạ.”
Dì Lan mỉm cười, sờ đầu Giản Vi, “Ai chà, chờ lúc dì về xem ra con cũng đã nghỉ học.”
Hôm đó dì Lan đi về nhà, vì không ai làm đồ ăn sáng nên bình thường 6h sáng Giản Vi sẽ ra khỏi cửa tới trường, giờ đó Lâm Cẩn Ngôn dường như chưa dậy, mười giờ tối về nhà thường thì Lâm Cẩn Ngôn cũng chưa về. Đợi cô ngủ rồi, thỉnh thoảng nghe tiếng đóng cửa.
Tóm lại từ khi dì Lan đi, có bốn năm ngày không chạm mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng không thấy mặt cũng tốt, chỉ cô và Lâm Cẩn Ngôn ở nhà, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
…….
Một tuần lễ chớp mắt đã trôi qua, Giản Vi từ từ thích ứng với trường học mới, cũng có bạn bè mới.
Thứ sáu tan học, tiết cuối cùng của buổi chiều, giáo viên đang giảng bài phía trên, Giản Vi đang tập trung nghe giảng, nam sinh bàn bên cạnh đột nhiên vò cục giấy ném cho cô.
Cô hơi giật mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Giang Lẫm nhướng mày cười với cô, mặt mũi anh tuấn.
Giản Vi khẽ mím môi, quay đầu lặng lẽ mở tờ giấy ra xem.
Trên giấy viết một loạt chữ rõ ràng: Tan học chờ mình, dẫn cậu đi tới một chỗ rất đẹp.
Giản Vi nhìn thoáng qua, vò chặt tờ giấy.
Tạ Nhu ghé qua, cười hì hì hỏi: “Giang Lẫm viết gì cho cậu thế?”
Giản Vi khẽ nói: “Bảo mình tan học chờ cậu ta.”
Vẻ mặt Tạ Nhu đầy mập mờ: “Chậc chậc, Vi Vi cậu lợi hại thật đó, nhiều nữ sinh trong lớp theo đuổi Giang Lẫm, mà mắt cậu ta không thèm nhìn, cậu là người đầu tiên câu mất linh hồn nhỏ bé của cậu ta đấy.”
Cả khuôn mặt Giản Vi đỏ bừng, gấp đến độ nhéo Tạ Nhu một cái, hạ giọng: “Cậu chớ nói nhảm.”
Tạ Nhu che miệng cười, lại ghé qua hỏi nhỏ cô, “Nói thật cậu thấy Giang Lẫm thế nào?”
“Chẳng thế nào.” Giản Vi chưa muốn nói chuyện yêu đương, chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Tạ Nhu kinh ngạc, “Vì sao chứ? Trời ơi Giang Lẫm là hot boy đó! Vừa cao vừa suất, học tập lại giỏi, cậu biết ngoài kia có bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta không hả? Hơn nữa mình nói với cậu…” Đột nhiên cô ấy hạ thấp giọng, nói tiếp: “Dáng người Giang Lẫm còn rất tuyệt, lần trước chơi bóng rổ, cậu ta cởi áo, cơ bụng sáu múi, khỉ thật! Thiếu chút nữa khiến mấy người kia mê muội chết ngất đi đấy!”
Giản Vi “À” một tiếng, không nói gì thêm.
Tạ Nhu giật mình, huých cô một cái: “Cậu đây là phản ứng kiểu gì vậy?”
Giản Vi đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn, môi mấp máy, nói: “Mình từng thấy đẹp hơn.”
Tạ Nhu sững sờ, “Cái gì?”
“Dáng người.”
Giản Vi không đi chơi với Giang Lẫm, tan học liền tự mình về nhà.
Lúc về tới đã năm giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn còn chưa về.
Hình như công việc anh rất bận rộn, thường xuyên một hai giờ sáng mới về nhà.
Giản Vi tự mình ăn há cảo, sau đó lên lầu làm bài tập.
Vì thiếu rất nhiều tiết, nên thời gian gần đây trên cơ bản ngày nào cô cũng học đến mười một mười hai giờ đêm.