\(Bộ truyện này ngọt nhiều, ngược ít, thích hợp cho mấy bạn thích sủng không thích ngược nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Chú Lý tới đón cô, khi về nhà đã mười giờ rưỡi.
Dì Lan đang xem TV trong phòng khách, thấy Giản Vi về liền bước tới xách cặp giúp cô, cười hỏi:
\- “Thế nào hả Vi Vi, ngày đầu tiên đi học có thích ứng được không?”
Giản Vi thở dài, nói:
\- “Bạn học và giáo viên đều rất tốt, chỉ là bản thân con có chút theo không kịp.”
Cô vừa nói vừa thay dép lê.
Dì Lan quan tâm hỏi:
\- “Là cái gì theo không kịp? Học không hiểu à?”
Giản Vi gật đầu: “Hơi khó ạ, thiếu kiến thức nhiều lắm.”
“Haizzzz, không có chuyện gì, con có gì không hiểu, chờ tiên sinh trở về nhờ giảng giải cho con đi.” Dì Lan cất túi xách lên ghế cho Giản Vi, nhẹ nhàng nói.
Giản Vi ngẩn người: “Lâm… Lâm Cẩn Ngôn biết làm toán cấp ba sao ạ?”
“Đúng vậy, tiên sinh rất lợi hại đó, trước kia lúc đi học trên cơ bản môn nào cũng max điểm, ngay cả ngữ văn cũng có thể thi được hơn 140 điểm đó.”
Giản Vi nghe nói cả kinh trợn tròn mắt.
Người nọ là thần sao? Ngữ văn mà có thể thi hơn 140 điểm là quan niệm gì đây?
“Dì Lan, khi nào Lâm Cẩn Ngôn mới về ạ?”
“Cái này không nói chính xác được đâu, bình thường tiên sinh bề bộn công việc, có đôi khi xã giao đến hai ba giờ sáng cũng có. Nếu bài học có gì con không hiểu, trước hết cứ nhớ, chờ lúc tiên sinh ở nhà thì hỏi ngài ấy.” Dì Lan nói.
Giản Vi gật đầu, nói: “Vâng ạ, vậy con lên lầu trước nhé dì Lan.”
“Ồ, đi đi, con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tới trường đấy.”
Giản Vi cầm cặp lên lầu, trong lòng đột nhiên sùng bái Lâm Cẩn Ngôn, các môn đều max điểm đúng là học bá mà, trước kia cô quả thật có mắt như mù!
Sau khi Giản Vi trở về phòng, phát hiện trong phòng có thêm một vali hành lý – Là vali lúc trước để ở nhà hàng Tây cô làm công.
Vì không thể về nhà nên cô dọn hết toàn bộ đồ đạc bỏ trong vali hành lý, để ở chỗ làm công.
Cô đi tới bên cạnh vali, mở ra xem, quần áo giày dẹp sách vở tất cả đều ở bên trong.
Không cần đoán cũng biết chắc là Lâm Cẩn Ngôn kêu người đi lấy.
Giản Vi ngồi dưới đất, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng ngày đó Lâm Cẩn Ngôn cứu cô.
Người nọ, bộ dạng mặt ngoài lạnh lùng, tính tình còn không tốt, nhưng lại là người rất tốt bụng.
Bất kể là đồng cảm với cô hay là thương hại cô, anh đều là ân nhân của cô.
Khi Lâm Cẩn Ngôn về nhà trời vừa rạng sáng.
Giản Vi vẫn còn đọc sách chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu thì hơi ngẩn ra, lập tức để bút xuống, từ trên ghế đứng lên xoay người đi ra cửa.
Lúc Giản Vi từ trên lầu đi xuống, Lâm Cẩn Ngôn đang nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, tay nắm quyền chống trán.
Cuối năm xã giao nhiều, anh uống chút rượu nên hơi nhức đầu.
Giản Vi vừa xuống tới đã ngửi thấy mùi rượu, đi tới trước sofa thì thấy Lâm Cẩn Ngôn nằm trên ghế, bộ dạng rất khó chịu.
Cô vội ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, anh sao vậy? Có phải uống rượu bị đau đầu không?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe tiếng hơi mở mắt.
Giản Vi mặt một bộ đồ ngủ hình con vịt nhỏ màu trắng, tóc xõa dài ngồi xổm trước sofa.
Anh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi câu: “Còn chưa ngủ?”
Giản Vi khẽ gật đầu, thấy bộ dạng anh dường như rất khó chịu, nói: “Anh nằm một lát đi, tôi đi nấu cho anh chén canh giải rượu.”
“Không cần….”
Lâm Cẩn Ngôn còn chưa dứt lời Giản Vi đã đứng dậy chạy vào phòng bếp rồi….
Giản Vi chạy xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho Lâm Cẩn Ngôn.
Sữa tươi trộn với lòng trắng trứng đun lên có thể giải rượu, trước kia ngày nào ba cũng uống đến say mèm, cách giải rượu này là dì hàng xóm dạy cho cô.
Giản Vi nhanh chóng nấu xong canh giải rượu, đổ ra chén rồi bưng ra cho Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng đợi tới lúc cô trở lại phòng khách thì Lâm Cẩn Ngôn đã không còn trên sofa.
Giản Vi bưng chén canh ngây ngẩn đứng trong phòng khách, theo bản năng nhìn xung quanh, xác định Lâm Cẩn Ngôn không còn dưới lầu, vì vậy bưng chén lên lầu, chắc là về phòng rồi.
Đi tới cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi nâng tay phải lên nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng, Lâm Cẩn Ngôn vừa tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Thân trên trần trụi, sáu đường cơ bụng vô cùng rắn chắc gợi cảm, nước chưa khô theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ của anh chảy xuống, dưới người quấn một chiếc khăn màu trắng, tóc chưa khô, đang cầm khăn lau mặt.
Chạy vào tắm rửa nên rượu tản đi hơn phân nữa, nghe tiếng gõ cửa tiện tay quăng khăn mặt lên tủ đầu giường rồi đi ra mở cửa.
Bên ngoài, Giản Vi đang chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai, vừa giơ tay lên cửa phòng đã mở từ bên trong ra.
Giản Vi khẽ cong mắt, nói: “Lâm….”
Lời còn chưa dứt, khoảnh khắc trông thấy Lâm Cẩn Ngôn, câu nói kế tiếp đột nhiên nghẹn trong cổ họng.
Miệng há to, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm nửa người trên trần trụi của Lâm Cẩn Ngôn không chớp mắt.
Trong đầu rối loạn một nùi, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đây là đây là đây là…. Đây là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi ra thì có thịt trong truyền thuyết đây sao?
Vóc người này… Cũng quá gợi cảm ….
Giản Vi ngây ngốc đứng đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cơ bụng sáu múi gợi cảm của Lâm Cẩn Ngôn, không biết có suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời quên dời tầm mắt, cứ ngây ngốc nhìn chòng chọc như vậy.
Không biết qua bao lâu, giọng Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng truyền trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói bất thình lình, Giản Vi sợ tới mức đột nhiên hoàn hồn, gần như là cùng một lúc, trong nháy mắt mặt như lửa đốt, đỏ như quả táo.
Cô vẫn mạnh mẽ cãi lại muốn giữ cho mình chút mặt mũi, ấp úng nói: “Ai…. Ai nhìn….”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô.
Giản Vi cảm nhận được tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn, cảm giác toàn thân mình nóng lên, gần như là phản xạ có điều kiện, quay đầu chạy đi.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Vi, đôi mắt hơi híp lại.