Bảy giờ tối, đại hội tân sinh viên theo thông lệ.
Mỗi một khoa, phụ đạo viên sẽ đưa mấy người trong lớp tới dự đại hội.
Chuyên ngành của Giản vi, nữ sinh thì nhiều nam sinh thì ít.
Tạm biệt thời gian cấp ba, có nghĩa là có thể quang minh chính đại theo đuổi tình yêu, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đều mang ánh mắt tò mò và chờ mong nhìn khắp xung quanh, cố gắng tìm được đối tượng vừa gặp đã yêu.
Phong ký túc xá của Giản Vi có bốn nữ sinh, Chu Tương Tương đã có bạn trai đẹp trai, tất nhiên không có hứng thú với nam sinh khác. Trong lòng Giản Vi cũng có người rồi, nên cũng chả hứng thú, ngược lại Trương Tâm và Thẩm Đình hưng phấn không kiềm chế được.
Lúc đại hội sắp kết thúc, Thẩm Đình đột nhiên túm chặt cánh tay Giản Vi, kích động nói: “Vi Vi, cậu nhìn nam sinh ngồi cuối cùng thử đi, đẹp trai quá!”
Giản Vi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh mặc chiếc áo T\-shirt màu trắng lười biếng ngồi đó, lúc Giản Vi quay đầu lại, cậu hơi nhíu mày, mỉm cười với cô.
Chẳng phải Giang Lẫm thì là ai.
Giang Lẫm cùng báo danh một trường với cô, nhưng cậu học tài chính, khác khoa, Giản Vi trông thấy cậu, buồn bực, bọn họ họp xong rồi à?
Vừa nhìn Giang Lẫm một cái, điện thoại đột nhiên vang lên, cô cúi đầu xem, là tin nhắn của Giang Lẫm gửi tới: “Ăn cơm tối chưa?”
Giản Vi trả lời cậu: “Chưa nữa.”
“Lát nữa mình dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Giản Vi nhìn tin nhắn, do dự một lút nhưng rồi cũng không trả lời lại.
Giang Lẫm phảng phất như sợ cô từ chối, lại gửi tiếp một tin: “Từ chối không hiệu quả.”
Quả nhiên giọng điệu không cho từ chối.
Giản Vi hết cách, cất điện thoại vào trong túi.
Thẩm Đình ghé qua, thấp giọng hỏi, “Vi Vi, cậu biết nam sinh vừa nãy à?”
Giản Vi gật đầu: “Là bạn học cấp ba của mình.”
Thẩm Đình vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, cảm thán: “Vì sao các bạn học cấp ba của mình không có ai đẹp trai như vậy chứ.”
Giản Vi mỉm cười, không nói gì thêm.
Tám giờ rưỡi tối, hội nghị ngày đầu khai giảng kết thúc, các học sinh đều đi ra ngoài.
Giản Vi quay đầu lại nhìn Giang Lẫm, cậu đứng phía sau cánh cửa, hai tay vòng trước ngực, lười biếng tựa vào vách tường, khóe miệng mỉm cười, đang nhìn cô.
Giản Vi và các bạn cùng phòng cùng từ trong phòng học bước ra, đi tới trước mặt Giang Lẫm nói với mấy bạn kia: “Các cậu về phòng trước đi, mình ra ngoài một lúc, muốn ăn gì mình mang về cho các cậu.”
Trương Đình “A” một tiếng, vội vui vẻ nói: “Mang cho mình bánh kếp nhé! Nhiều chà bông \(Ruốc\) một chút.”
Thẩm Đình: “Mình muốn ăn há cảo, ở cổng ra vào có bán há cảo, thêm chút ớt xanh.”
Giản Vi ghi nhớ, lại hỏi Chu Tương Tương: “Tương Tương, cậu muốn ăn gì không?”
Không đợi Chu Tương Tương mở miệng, Thẩm Đình đã cười rộ lên: “Cô ấy và chồng cô ấy hẹn nhau rồi, chắc không cần đâu.”
Chu Tương Tương thẹn thùng đỏ mặt.
Giản Vi mỉm cười chào tạm biệt mấy bạn cùng phòng, rồi cùng Giang Lẫm đi ra ngoài.
Cô chân trước vừa đi, chân sau Thẩm Đình đã không nhịn được cảm thán: “Giản Vi quen con trai biết sao toàn đẹp trai thế nhỉ.”
Trương Tâm: “Nhưng mình vẫn thích người đàn ông ban ngày đưa cậu tới ký túc xá kia hơn, bộ dạng đẹp trai không nói, còn có mùi vị đàn ông! À…. Mặc dù hơi lạnh lùng.”
Mấy nữ sinh vừa như có như không nói chuyện phiếm, vừa đi ra khỏi trường học.
Giang Lẫm hỏi Giản Vi ăn gì, Giản Vi suy nghĩ một chút: “Ăn mì đi.”
Cô hơi đói, ăn mì vừa dễ no vừa thuận tiện.
Giang Lẫm dẫn cô đi vào một quán mì.
Hai người gọi hai tô mì tương đen.
Giản Vi ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn xung quanh.
Giang Lẫm thì trong mắt chỉ có Giản Vi, ánh mắt ghim trên người cô, từ nãy tới giờ chưa dời đi.
Đột nhiên cậu nói: “Giản Vi, chừng nào thì cậu trả lời mình.”
Trong lòng Giản Vi giật mình, thu hồi tầm mắt, ánh mắt Giang Lẫm sáng quắc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đầy chờ mong.
Giản Vi thấp giọng mở miệng: “Cái…. Cái gì….”
Giang Lẫm cong môi cười, đột nhiên tiến sát mặt Giản Vi: “Giản Vi, đã lâu như vậy, không phải cậu không biết mình đang theo đuổi cậu đấy chứ?”
Giản Vi nhìn cậu, mím chặt môi dưới.
Cô đương nhiên biết Giang Lẫm thích cô, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy, từ lúc mới vào học cấp ba đã đối xử rất tốt với cô.
Giang Lẫm thấy Giản Vi chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi: “Lúc cuối kỳ cấp ba, mình viết cho cậu một lá thư tình, cậu chưa hồi âm cho mình.”
“Thư tình?” Giản Vi sững sờ, “Thư tình nào?”
Cô không nhận được.
………..
Lâm Cẩn Ngôn tan làm, khi đang chuẩn bị về thì bỗng nhớ tới Giản Vi, nên anh quay đầu xe chạy về trường Giản Vi học.
Công ty cách trường học cũng không quá xa, cách chừng mười phút đồng hồ.
Đến cổng, dừng xe xong, anh chuẩn bị gọi điện thoại cho Giản Vi.
Vừa lấy di động ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, đứng trước tiệm trà sữa.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, đã nói với cô ít uống trà sữa rồi, mới ngày đầu tiên khai giảng đã xem lời anh nói như gió thoảng bên tai?
Lâm Cẩn Ngôn hơi nặng mặt, mở cửa xuống xe, đi về phía Giản Vi.
Nhưng mà, đi sắp tới thì thấy một nam sinh từ trong tiệm trà sữa đi ra, trong tay cầm ly trà sữa, đi tới trước mặt Giản Vi đưa cho cô.
Giản Vi mỉm cười nhận lấy, hai người không biết nói gì đó, sóng vai cùng đi về phía trước.
Lâm Cẩn Ngôn đứng phía sai, đôi mắt nhìn chăm chú bóng lưng hai người, đôi mắt đen kịt nặng nề.
Rất lâu sau, rốt cuộc hai người biến mất trong tầm mắt.
Tay Lâm Cẩn Ngôn cầm túi không khỏi xiết chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Trong túi là bánh ngọt Giản Vi thích ăn nhất và một hộp sữa chua, lúc anh vừa tới, cố ý đi một vòng để mua cho cô.
Lâm Cẩn Ngôn đứng im tại chỗ một lúc, ném bánh ngọt vào thùng rác bên cạnh, xoay người trở lại xe.
Anh ngồi trên xe hồi lâu, cuối cùng mới khởi động xe, chạy từ từ rời khỏi trường học.