Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 48:Chap 48 : Sinh Nhật Tôi, Nhớ Về




Báo danh xong thì đi tìm phòng ký túc xá.

Trường học quá rộng, dọc đường đi Mạnh Dao phải hỏi nhiều bạn học cuối cùng mới thuận lợi dẫn Giản Vi tới ký túc xá.

Xe dừng hẳn, anh quay ra sau xách đồ cho Giản Vi.

Lâm Cẩn Ngôn ôm tất cả vật nặng, còn lại mấy thứ nhẹ thì Mạnh Dao cầm.

Giản Vi đeo túi xách, trong túi có chứa laptop.

Tầng lầu không tính là thấp, Lâm Cẩn Ngôn không nói một lời, trực tiếp lấy túi xách của Giản Vi xuống.

“Tự tôi đeo…”

“Đi trước dẫn đường.”

Hai chiếc valy rất lớn, Lâm Cẩn Ngôn một tay một cái, túi xách cũng cầm trong tay, bước nhanh lên lầu.

Rõ ràng đồ đạc rất nặng nhưng Lâm Cẩn Ngôn xách như thể hoàn toàn không tốn chút sức nào, không đầy một lát đã xách đến phòng ký túc xá của Giản Vi.

Ký túc xá có bốn giường, trên giường có bàn học, ba giường kia đã trải ga, Giản Vi là người cuối cùng.

Giường cô nằm ở vị trí cạnh cửa, Lâm Cẩn Ngôn nhìn lan can giường, mi tâm nhíu chặt, “Tối ngủ cô không lật mình rơi xuống đấy chứ?”

Giản Vi trợn mắt: “Anh cũng quá khoa trương rồi, tôi đâu phải khỉ con biến thành, còn lăn tới lăn lui…”

Cô lẩm bẩm, hết sức bất mãn với Lâm Cẩn Ngôn.

Nhưng Lâm Cẩn Ngôn lại nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi nói với Mạnh Dao: “Lát nữa cô tìm người hàn lan can này cao thêm mười phân.”

Mạnh Dao vội đáp: “Dạ.”

Mạnh Dao đáp một tiếng, leo lên trải ga giường cho Giản Vi.

Lâm Cẩn Ngôn đứng dưới đất nhìn Giản Vi dặn dò từng thứ một.

Giản Vi cúi đầu, thái độ thật sự không tốt.

Lâm Cẩn Ngôn dặn dò cô hồi lâu, thấy Giản Vi không chút đáp lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, đột nhiên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô có đang nghe hay không hả?”

Anh đột nhiên cao giọng, Giản Vi sợ tới mức rụt vai, ngẩng đầu: “Hung dữ làm gì, có nghe.”

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô một hồi.

Không phải vì hộp kem mà đến nỗi cả đường đi tức giận với anh đấy chứ?

Đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên nghe tiếng nữ sinh cười nói bên ngoài, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra.

Chu Tương Tương, Thẩm Đình, Trương Trâm đứng bên ngoài.

Thấy trong phòng có thêm một nữ sinh, Thẩm Đình lập tức cười, “A a a a a… Bạn cùng phòng mới.”

Giản Vi thấy mấy bạn cùng phòng, lập tức chào hỏi: “Xin chào các bạn, mình là Giản Vi.”

Ba nữ sinh cũng tiến lên tự giới thiệu.

“Mình là Thẩm Đình.”

“Trương Tâm.”

“Mình là Chu Tương Tương.”

Chào hỏi xong coi như là đã làm quen.

Mấy nữ sinh đều cười, nụ cười đầy ấm áp.

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt lướt qau, tầm mắt lại rơi xuống người Giản Vi, mắt lạnh nhìn cô, hỏi: “Mấy lời tôi nói vừa rồi nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi.” Đối mặt với Lâm Cẩn Ngôn, nụ cười trên mặt Giản Vi lập tức biến mất.

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không tập trung, cằm căng cứng, môi mím thành một đường, không vui nói: “Lặp lại một lần cho tôi.”

Giản Vi nhíu mày: “Tôi nghe rõ rồi mà.”

“Lặp lại một lần.”

Giản Vi trừng mắt nhìn anh, Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt, khí thế đè bẹp cô.

Cuối cùng Giản Vi bại trận, nhếch môi, bất đắc dĩ bẻ ngón tay lặp lại lời anh: “Phải ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, nửa đêm không thể đá chăn, không thể ăn đồ lạnh, lạnh phải mặc thêm quần áo, hàng ngày phải gọi điện thoại cho anh.”

Nói xong, càng cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn coi như cô con gái mà nuôi, trong lòng đặc biệt không có tư vị gì.

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô nói xong, lúc này mới buông tha cho cô, nói: “Lát nữa tôi liên lạc với phụ đạo viên của cô xin nghỉ cho cô, huấn luyện quân sự cô không cần tham gia, thân thể có gì đó khác thường là phải gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức, biết chưa?”

“Biết rồi.” Giản Vi cúi đầu, không mấy kiên nhẫn.

“Kem kiếc lạnh này nọ tuyệt đối không được ăn! Để tôi phát hiện thì cô biết hậu quả!”

“Biết rồi!” Trong lòng Giản Vi trợn mắt trắng, nghĩ thầm, không phải là bị anh mắng một chút thôi sao.

“Lâm tổng, đã trải xong giường.” Mạnh Dao trải giường cho Giản Vi xong, từ trên đi xuống.

Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, dặn dò, “Đi ra ngoài chờ tôi.”

Mạnh Dao: “Dạ.”

Sau khi Mạnh Dao rời khỏi đó, Lâm Cẩn Ngôn lấy thẻ ATM từ trong ví tiền ra đưa cho Giản Vi: “Hết tiền thì phải nói với tôi, ăn nhiều một chút, đừng để mình gầy quá.”

Giản Vi nhìn thẻ trong tay anh, theo bản năng đưa tay ra sau lưng, không lên tiếng cũng không cầm lấy.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ném thẻ lên bàn cô rồi xoay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, chân hơi dừng bước, quay đầu lại nói: “Thứ sáu tuần này sinh nhật tôi, nhớ về nhà.”

Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, mấy bạn cùng phòng đều nhiệt tình xông qua.

Vẻ mặt Thẩm Đình đầy hâm mộ, hỏi: “Vi Vi, người vừa rồi là bạn trai của cậu hả? Bộ dạng rất đẹp trai!”

Trong nháy mắt Giản Vi như bị đâm vào giây thần kinh nhạy cảm, lập tức cao giọng phản bác: “Làm sao có thể? Anh ấy lớn hơn mình mười tuổi đấy!”

Thẩm Đình cười hì hì nói: “Chẳng phải hiện giờ đang thịnh hành chồng già vợ trẻ sao?”

“Không thể nào, mình không thích anh ấy.” Lời này không biết nói cho các bạn cùng phòng nghe, hay là nói cho chính cô nghe.

Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm tối hôm qua, trong lòng liền buồn bực đến hốt hoảng.

Cũng may vừa khai giảng, có rất nhiều chuyện phải làm, cô không có quá nhiều thời gian để nghĩ tới chuyện của Lâm Cẩn Ngôn.