Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 29:Chap 29 : Đánh Bài, Vẽ Rùa




……..

Lâm Cẩn Ngôn đi đã gần mười ngày, mắt thấy sắp tới tết mà người vẫn chưa về, Giản Vi thầm nghĩ: Chắc là không về.

Dì Lan cũng thu dọn đồ đạc về nhà mừng năm mới, trước khi đi gói há cảo và chè trôi nước cho cô, có thể đoán ra một mình cô đón năm mới cho nên chuẩn bị hết những thứ này cho cô. Lúc đi ra khỏi cửa còn ôm cô, an ủi cô, nói: “Chờ cậu chủ từ nhà cũ về, có thể ở cùng con.”

Ánh mắt dì Lan nhìn cô như đau lòng hoặc như đồng cảm.

Giản Vi mỉm cười, nói: “Không sao đâu ạ, dù sao con cũng quen rồi.”

Cô thật sự đã quen, dù cũng muốn có người ở cùng cô, nhưng không có ai thì cũng không vấn đề gì lắm.

Ngày đầu tháng giêng âm lịch, Giản Vi cố ý dậy rất sớm, rửa mặt sửa soạn, thay quần áo, tính xuống lầu nấu cho mình chén sủi cảo mừng năm mới.

Cô đi từ trên lầu xuống, lúc sắp xuống tới lầu một thì đột nhiên dừng chân.

Trong phòng mơ hồ có âm thanh nấu nước.

Giản Vi vịn lan can, lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, càng nghe càng khẳng định là âm thanh nấu nước.

Cô giật nảy mình, lập tức chạy vào phòng bếp.

Lúc chạy tới phòng khách, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức xoay người chạy ra ban công lấy cây phơi quần áo.

Cô cầm cây phơi quần áo chạy vào phòng bếp, tim vẫn đập thình thịch, căng thẳng trước nay chưa từng có.

Cô càng tới gần phòng bếp, động tĩnh bên trong càng lớn, lòng bàn tay Giản Vi toàn là mồ hôi, cầm chặt lấy cây phơi quần áo.

Lúc đi tới cửa, nghe thấy tiếng bước chân, dường như là muốn đi từ trong ra.

Cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức dựa sát vào vách tường, tay thì nắm chặt cây gậy, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, đôi mắt tròn mở to, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Theo tiếng bước chân càng tới gần, trước mắt chợt xuất hiện một bóng người, Giản Vi gần như là phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, cầm cây phơi quần áo đánh mạnh vào sau lưng người nọ.

Chỉ nghe “Bộp” một tiếng, đồng thời có tiếng kêu rên của đàn ông vang lên.

Lâm Cẩn Ngôn bưng há cảo đi ra, đầu đột nhiên bị đánh một cái, đau đến mức anh hét lên một tiếng, lập tức che gáy.

Anh nhíu mày quay đầu lại.

Giản Vi kinh ngạc há to miệng, “Loảng xoáng” một tiếng cây phơi quần áo trong tay rớt xuống sàn nhà.

“Lâm…. Lâm…Anh…. Sao lại là anh?” Giản Vi quả thật không dám tin vào hai mắt mình, hôm nay là ngày đầu năm mới, chẳng phải Lâm Cẩn Ngôn đã nói sẽ về nhà cũ sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Khuôn mặt Lâm Cẩn Ngôn đen toàn phần, lớn tiếng nói: “Về để mừng năm mới với cô! Cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Tay anh che gáy, đau đến không chịu nổi, không nhịn được hung hăng trừng nhìn Giản Vi. Cô nhóc này nhìn thì yếu đuối, nhưng sức lực lại mạnh như vậy!

“Trời ạ! Tôi còn tưởng là kẻ trộm cơ đấy! Làm tôi sợ muốn chết!” Giản Vi che ngực, bộ dạng hoảng hồn vừa bình tĩnh lại.

Lâm Cẩn Ngôn: “……..”

Là ai hù chết ai hả trời!

Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô, xoay người đi nhanh ra ngoài.

Giản Vi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẫn còn hơi thẫn thờ, mãi đến khi Lâm Cẩn Ngôn đứng bên ngoài hô to: «Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau qua đây bôi thuốc cho tôi!"

“Á! Đến đây!” Giản Vi đột nhiên hoàn hồn, lập tức chạy ra bên ngoài.

Gáy Lâm Cẩn Ngôn sưng lên một cục, Giản Vi áy náy vô cùng.

Vừa bôi thuốc cho anh vừa chu môi thổi miệng vết thương cho anh, không ngừng hỏi: “Có đau không? Muốn đi bệnh viện không?”

Từ nãy tới giờ Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, hoàn toàn không để ý tới cô.

Giản Vi lại không nhịn được nói: “Anh về sao không nói trước với tôi một tiếng, còn anh nữa, không phải không biết nấu đồ ăn sao? Anh không có chuyện gì làm vào bếp làm gì chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn nghe xong bốc hỏa, đột nhiên quay đầu lại: “Tôi vào bếp làm gì à? Không thấy tôi nấu há cảo sao?”

Món khác anh không biết thật, nhưng bỏ há cảo vào nồi thì vẫn biết, chuyện bên Mỹ có chút khó giải quyết, vốn không về mừng năm mới song vì nghĩ Giản Vi ở nhà một mình nên cố ý bay suốt đêm quay về. Chỉ tắm rửa quan loa, cũng chưa chợp mắt chút nào đã xuống bếp đun há cảo cho cô.

Bây giờ thì tốt rồi, ngày đầu năm mới, trực tiếp trúng một gậy!

Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn tức giận, cái miệng nhỏ nhắn chẹp một tiếng, kéo ông tay áo Lâm Cẩn Ngôn, đáng thương nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn tôi sai rồi, anh đừng giận nữa, sang năm mới rồi đó.”

“Cô còn biết sang năm mới?” Lâm Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng.

Giản Vi cười hiền lành, lắc tay Lâm Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Đừng giận nữa, chỉ có điều nếu thật sự anh vẫn còn giận, nếu không thì, nếu không thì anh cũng đánh tôi một cái đi?”

Nói xong mắt cô sáng lên, đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, chạy vào nhà ăn.

Lúc trở lại, tay cầm cây phơi quần áo, rất thận trọng đưa cho Lâm Cẩn Ngôn, “Ừm, anh đánh tôi một cái đi, đánh tôi xong thì hai chúng ta hòa nhau.”

Nói xong xoay người ngồi chồm hổm trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, quay gáy về phía anh.

Lâm Cẩn Ngôn quả thật sắp bị cô chọc tức chết, mi tâm nhíu chặt, xoa nửa ngày cuối cùng mới khắc chế được.

Ném cây phơi quần áo xuống đất, nặng nề nói: “Mau đứng lên đi.”

“Vây anh không giận nữa hả?” Giarn Vi mỉm cười quay đầu lại.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, cuối cùng “Ừ” một tiếng, nói: “Cô múc hết há cảo trong nồi ra đi.”

“Yes Sir\~!” Giản Vi vui vô cùng, lập tức từ trên sàn nhà đứng lên vui vẻ chạy vào phòng bếp.

Vốn tưởng một mình mừng năm mới, kết quả Lâm Cẩn Ngôn lại cho cô niềm vui bất ngờ kinh ngạc như vậy.

Giản Vi rất đỗi vui sướng, thậm chí còn khoan khoái hát lên.

Giọng hát rất lớn, hát từ bài Chúc một ngày tốt lành đến Chúc mừng ngày mới chúc may mắn, có thể thấy vui vẻ cỡ nào.

Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài nghe thấy, tâm tình cũng vui lây, khóe miệng hơi cong lên.

………

Lâm Cẩn Ngôn không về bên nhà cũ đón năm mới mà ở nhà cùng Giản vi.

Hai người ở nhà không có gì chơi vui, bên ngoại lại lạnh không muốn ra khỏi nhà.

Giản Vi suy nghĩ một lúc, đề nghị nói: “Nếu không chúng ta đi mua bài đi? Đánh bài thì sao?”

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Cô khẳng định muốn đánh với tôi?”

Giản Vi chớp mắt mấy cái: “Sao vậy?”

“Thua thì tính thế nào?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.

Giản Vi vội nói: “Dù sao không thu tiền là được!”

Ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói: “Ai thua thì bị vẽ rùa lên mặt!”

Lâm Cẩn Ngôn đang uống nước, nghe thấy câu này thiếu chút nữa bị sặc.

“……..” Cách chơi ngây thơ như vậy cũng chỉ có Giản Vi mới nghĩ ra.

Lâm Cẩn Ngôn lái xe ra ngoài mua bài, sau khi về cùng Giản Vi ngồi trên sàn nhà, vừa chia bài vừa rồi: “Lát nữa vẽ cô xấu xí cô cũng đừng khóc nhé.”

Giản Vi bĩu môi, không cho là đúng: “Ai thua còn chưa chắc đâu.”

Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong lên, “Tôi khen ngợi sự tự tin của cô, nhưng, làm người mà chỉ có tự tin thì cũng không được.”

Giản Vi hơi nhăn mũi: “Anh đừng xem thường người khác, kỹ thuật đánh bài của tôi rất khá.”

Trước kia Giản Vi có đánh bài với mấy dì hàng xóm vài lần, đều thắng tiền, cho nên coi như là có lòng tin với kỹ thuật đánh bài của mình.

Nhưng sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay.

Nửa tiếng trôi qua, trên mặt Giản Vi đã có thêm vài bức tranh chú rùa nhỏ.

Lâm Cẩn Ngôn cười không ngừng được, lấy điện thoại ra chụp hình cho Giản Vi.

Giản Vi mắc cỡ chết đi được, che mặt không cho chụp.

Lâm Cẩn Ngôn không chụp được cô, kéo tay cô xuống, cười không ngớt: “Đừng che đừng che, rùa nhỏ thật đáng yêu, chụp lại làm kỷ niệm.”

Giản Vi tức giận trừng nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn anh bắt nạt người khác.”

Đánh hơn nửa tiếng, trên mặt cô vẽ đầy rùa nhỏ, trên mặt Lâm Cẩn Ngôn thì hoàn toàn sạch sẽ không có chút vết bẩn nào.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày cười, “Vừa mới rồi tôi nói thế nào, vẽ khiến cô xấu cũng đừng khóc.”

Giản Vi mím môi, không vui trừng nhìn anh: “Vậy anh cũng không nhường tôi một chút?”

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô cương mặt tức giận, trong mắt đầy ý cười, dứt khoát đưa bút cho cô, vẻ mặt đừng bất đắc dĩ cưng chiều, “Được, cho cô vẽ một bức thôi nhé.”

Giản Vi hơi giật mình, lập tức sáng mắt lên, cầm lấy bút vẽ, “Tự anh nói đó!”

“Ừ, vẽ đi.” Lâm Cẩn Ngôn cười, “Dù sao cô cũng không thắng được tôi, đỡ phải cô khóc nhè thế này.”

Giản Vi hít mũi, quật cường nói: “Tôi mới không thèm khóc.”

Cô mở nắp bút vẽ ra, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười âm u, có cảm giác như kiểu “Rốt cuộc bút cũng đến tay mình.”

Lâm Cẩn Ngôn híp mắt, đột nhiên cảm thấy không ổn, nhấn mạnh nói: “Chỉ có thể vẽ hai nét, nhiều nhất hai nét.”

Giản Vi cười hì hì: “Yên tâm đi.”

Cô cầm bút ngồi chồm hổm trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng lùi ra sau, cô đưa tay đè vai Lâm Cẩn Ngôn, “Đừng động đậy, vẽ rùa nhỏ thôi mà.”

Nói xong đưa bút vẽ lên mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn nói chỉ có thể vẽ hai nét, nhưng cô chỉ cần một nét là đủ rồi, chấm không ngừng, một đường kéo dài, vừa vẽ vừa cười khanh khách.

Lâm Cẩn Ngôn chợt cảm thấy không ổn, đưa tay giữ cổ tay cô: “Đủ rồi.”

“Tôi mới vẽ một nét mà.” Giản Vi cười, làm ra vẻ như muốn vẽ tiếp.

Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cầm bút của cô đẩy ra phía sau, Giản Vi ôi một tiếng, thân thể lảo đảo một cái, tay kia theo bản năng túm chặt vai Lâm Cẩn Ngôn.

Cô ngồi chồm hổm, Lâm Cẩn Ngôn hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với tầm mắt cô.

Khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên môi Giản Vi thoáng chốc cứng đờ, tim đập thình thịch cuồng loạn không thể khống chế.

Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn phảng phất như có từ trường, cô nhìn chằm chằm đôi mắt anh, cảm giác như mình sắp bị hút vào trong đó.

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn mắt Giản Vi thật sâu, mắt cô sáng rỡ, tầm mắt hơi trốn tránh.

Không biết qua bao lâu, hai người vẫn duy trì tư thế đó như cũ, nhiệt độ trong không khí dần tăng cao, Giản Vi cảm giác mặt mình nóng rát vô cùng, cuối cùng lấy lại tinh thần, cô theo bản năng lùi về sau, bên eo lại bị một bàn tay đè lại.

Giản Vi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Tay Lâm Cẩn Ngôn đè eo cô, thân thể đột nhiên ghé từ từ vào sát cô….