Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 28:Chap 28 : Không Phải Thích Mình Đấy Chứ ?




Giản Vi ở lại bệnh viện hai ngày, Lâm Cẩn Ngôn sợ cô lại xảy ra chuyện nên ở bên cạnh không rời.

Hai ngày sau, tình hình về cơ bản đã ổn định, cuối cùng Giản Vi mới được phép xuất viện.

Cô ở bệnh viện ngây ngốc gần một tuần lễ, ngửi nhiều mùi nước khử trùng, vừa ra ngoài liền cảm thấy hít thở cũng khoan khoái hơn.

Lâm Cẩn Ngôn đi qua chào bác sĩ Chu, Giản Vi đứng ở cửa ra vào chờ, cô ngửa đầu nhắm mắt lại, tùy ý để gió thổi qua mặt cô.

Lúc Lâm Cẩn Ngôn đi ra thì thấy Giản Vi dựa lưng vào tường, ngửa đầu mắt nhắm chặt, khóe miệng cong cong, phảng phất như có chuyện gì rất vui vẻ.

Anh đi qua đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Cười ngốc gì vậy?”

Giản Vi mở mắt nhếch miệng cười: “Vì hài lòng.”

“Có gì hài lòng chứ.” Lâm Cẩn Ngôn vừa hỏi vừa xuống thềm đi về phía bãi đỗ xe.

Giản Vi cười hì hì đi theo sau lưng anh, nói: “Chuyện gì cũng hài lòng hết, hài lòng thân thể, hài lòng học bài, hài lòng không có phiền não, sắp tới lễ mừng năm mới rồi, cũng rất hài lòng.”

Giản Vi loan mắt, cười vô cùng ngọt ngào.

Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Cô ngược lại rất dễ thỏa mãn.”

Giản Vi cười hì hì: “Biết tự cho là đủ chứ sao.”

So với cuộc sống lúc trước, bây giờ cô đã quá hạnh phúc rồi.

Hai người lên xe, trên đường về nhà, tâm tình Giản Vi rất tốt, đôi mắt hết nhìn đông lại chuyển sang nhìn tây.

Sắp tới tết âm lịch rồi, dọc đường đã treo đầy đèn nháy và đèn lồng đỏ, tất cả các cửa hàng kinh doanh lớn đều đã treo linh vật năm nay, trang trí cực kỳ ưa thích.

Trước kia chưa bao giờ cô để ý tới những thứ này, nhưng năm nay không hiểu sao có chút mong chờ tới tết.

Chợt nhớ ra gì đó, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, hỏi: “Lễ mừng năm mới anh sẽ ở nhà sao?”

Trong mắt cô ẩn chứa vài phần chờ đợi không thể giấu giếm.

Lâm Cẩn Ngôn trả lời cô, “Không, lễ mừng năm mới tôi phải về nhà cũ.”

Giản Vi sững sờ, trong nháy mắt đôi mắt tối xuống, cười cười, nói: “Cũng đúng, anh phải ở cùng ba mẹ mừng năm mới chứ.”

Cô khẽ cúi đầu, đột nhiên cảm giác chua xót từ trong ngực xông lên không thể kiềm chế, cố gắng đè cảm giác chua xót này xuống, giả vờ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Cẩn Ngôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô.

Cô vẫn nhìn xung quanh như cũ, nhưng nỗi cô đơn trong mắt không che giấu được.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh dời tầm mắt.

…….

Thời gian thoáng qua, nghỉ đôi vậy mà đã trôi qua một tuần rồi.

Thời gian trở nên cấp bách, sau khi về nhà, Giản Vi lập tức chúi đầu vào học bài, cô không quên mùa hè sang năm chính là thi đại học.

Đối với cô mà nói, duy nhất có thể thay đổi số phận là thi đại học.

Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, trong nhà chỉ còn hai người Giản Vi và dì Lan.

Đêm nào Giản Vi cũng học bài tới khuya khoắt, dì Lan lo lắng thân thể cô khuyên cô nhiều lần, lần nào miệng cô cũng đồng ý đi ngủ ngay, kết quả là chờ tới một giờ dì Lan phát hiện trong phòng vẫn còn sáng đèn.

Dì Lan sốt ruột, vì vậy hôm sau lặng lẽ gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.

Vào ban đêm, Giản Vi chăm chú học bài như ngày thường, mấy hôm nay hiệu suất học tập của cô tăng cao, hiểu không ít kiến thức lúc trước chưa hiểu, ngữ văn chính trị lịch sử được xem là điểm mạnh của cô, bản thân thử làm một bộ đề thi đại học thật, điểm thế mà không tệ. Vì vậy cô đặt nhiều thời gian trên các môn toán học, Anh ngữ và địa lý.

Học tập có hiệu quả là nguồn truyền cảm hứng nhất, có đôi khi làm xong một đề lại muốn tiếp tục làm đề khác, làm một đề lại một đề, cuối cùng hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Hơn mười hai giờ khuya, cô đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa một cái, đi ra ngoài cầm máy sấy sấy tóc, rồi lại vùi đầu vào học bài.

Còn lúc này, bên chỗ Lâm Cẩn Ngôn là mười hai giờ trưa, anh vừa họp xong trở lại văn phòng.

Mạnh Dao đi theo sau lưng, hỏi: “Lâm tổng, muốn đi ăn cơm chưa?”

Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu: “Chưa, cô đi ăn trước đi.”

“Vậy có cần tôi gói một phần về cho anh không?”

Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ rồi gật đầu, “Vất vả cho cô rồi.”

“Không sao.” Mạnh Dao cười đáp một tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng.

Mạnh Dao vừa đi, Lâm Cẩn Ngôn cầm điện thoại mở wechat ra, lục tìm hình đại diện của cô, trực tiếp ấn nút gọi video qua cho vô.

Giản Vi để điện thoại trước mắt, nghe thấy chuông báo có video gọi tới, theo bản năng nhìn thoáng qua, sau đó thấy trên màn hình hiển thị: Lâm Cẩn Ngôn mời bạn cùng trò chuyện video.

Giản Vi trực tiếp bị dọa bối rối, hơn nửa đêm, Lâm Cẩn Ngôn gọi video cho cô làm gì….

Tiếng chuông vẫn vang lên, vẻ mặt Giả Vi hơi mơ hồ mờ mịt nhận máy.

Đầu bên kia điện thoại.

Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên ghế giám đốc, mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt đã tháo xuống, khuy áo trong tháo hai nút trên, thân thể lười biếng tựa trên ghế nệm, cách màn hình, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm.

Khoảnh khắc video được kết nối, Giản Vi nhìn khuôn mặt đẹp trai nghịch thiên của Lâm Cẩn Ngôn, lặng lẽ nuốt nước miếng, trong lòng thầm suy nghĩ: Vài ngày không thấy, sao người này lại trở nên đẹp trai đến vậy!

Từ bệnh viện trở về, Giản Vi cảm thấy mình sắp bị Lâm Cẩn Ngôn mê hoặc, bây giờ chỉ là cách video mà đã cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, mặt hơi nóng lên, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh, sao anh gọi video cho tôi? Bên kia là buổi trưa à? Ăn cơm chưa?”

“Nhìn xem bây giờ là mấy giờ.”

“Hả?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên nói ra một câu, Giản Vi không hiểu, sững sờ hỏi: “Gì mà mấy giờ?”

“Mười hai giờ khuya, Giản Vi, có phải cô ngại thân thể mình khỏe quá hay không?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lớn tiếng, mặt đen lên, rõ ràng đang tức giận.

Giản Vi giật mình, nhỏ giọng nói: “Mới, mới mười hai giờ, còn sớm mà….”

“Cô còn dám nói?” Lâm Cẩn Ngôn mắng cô.

Giản Vi sợ nhất Lâm Cẩn Ngôn nổi giận, lập tức mím môi không dám lên tiếng.

Cách video, đột nhiên phát hiện tóc Giản Vi ướt sũng, mi tâm Lâm Cẩn Ngôn nhéo một cái, mặt càng đen thêm: “Cô gội đầu hả?”

Giản Vi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, vội gật đầu, “Dạ.”

“Không sấy?”

Giản Vi: “Sấy sơ.”

“Sấy sơ? Giản Vi, cô là con nít à?” Cách video mà cũng có thể cảm giác được Lâm Cẩn Ngôn người đầy lửa giận, muốn che mặt chỉ sợ cũng bị anh mắng chết.

Giản Vi hoảng sợ vô cùng, lập tức nói: “Anh đừng nóng, tôi đi sấy ngay đây!”

Nói xong cô lập tức từ trên ghế đứng lên, chạy vào trong phòng tắm cầm máy sấy ra.

Cắm phích cắm vào ổ điện trước bàn học xong vừa sấy tóc vừa nói chuyện video, rất khéo léo nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tôi sấy rồi đây, sấy xong đi ngủ luôn.”

Cô sấy tóc, sợi tóc tung bay nhảy múa trên mặt.

Đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, lấp lánh sáng rực.

Đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn sâu thẳm nhìn Giản Vi chăm chú. Tầm mắt từ sợi tóc tung bay của cô chuyển qua đôi mắt sáng long lanh của cô, rất lâu sau, cuối cùng dừng trên đôi môi màu hồng nhạt, mãi không rời đi.

Giản Vi sấy khô tóc, cất máy sấy, vén vén mái tóc nói: “Xem đi, đã khô nè.”

Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, lặng lẽ dời tầm mắt nói: “Được rồi, ngủ đi.”

“Dạ.” Giản Vi ngoan ngoãn đáp.

Sau đó cầm điện thoại leo lên giường.

Giọng Lâm Cẩn Ngôn vang lên, cảnh cáo cô: “Sau này đừng để tôi bắt được ngủ khuya lần nữa, dù học hành gấp gáp cũng không được lên giường sau mười giờ, tôi cứu mạng cô không phải đô cô tìm đường chết.”

Giản Vi gật đầu, giọng mềm mại đáp ứng: “Biết rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái rồi nói: “Cúp đi.”

Nói xong cũng cúp máy.

Giản Vi còn chưa kịp hỏi chừng nào anh về, đầu bên kia đã không còn ai.

Cô mím môi cảm thán một tiếng, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi rúc vào trong chăn.

Tắt đèn, trong bóng tối, đôi mắt căng tròn nhìn trần nhà, trong lòng lại không nhịn được nghĩ ngợi lung tung: Tại sao Lâm Cẩn Ngôn lại quan tâm cô như vậy? Không phải thích cô đấy chứ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Giản Vi cũng tự giật mình, vội nhắm chặt mắt, trong lòng lẩm bẩm: Ngủ ngủ, suy nghĩ vớ vẩn gì chứ?