Lúc đứng ven đường chờ xe bus, đột nhiên từ phía sau có người vỗ vai Giản Vi.
Giản vi ngẩn người vô thức quay đầu lại.
Nhưng khoảnh khắc quay đầu, thì thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa đáng sợ xuất hiện trước mắt, cô gần như lùi về sau theo bản năng: “Ba… Ba….”
…….
Dưới cây đại thụ bên ngoài trường học.
Giản Vi vô thức xiết chặt tay, căng thẳng nhìn người trước mặt.
Giản Đại Phú xoa hai tay vào nhau, ánh mắt đầy tham lam cười cười, “Vi Vi à, ba nghe nói con tìm được một người bạn trai rất có tiền, con giúp ba một chuyện, hỏi bạn trai con chút tiền, đám người chỗ anh Long ngày nào cũng đuổi theo ba đòi nợ, ba thật sự là cùng đường rồi.”
Giản Vi nghe vậy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: “Ba! Ba đang nói bậy gì thế?”
Giản Đại Phú thấy Giản Vi giả ngu thì biến sắc, lập tức chửi ầm lên: “Mày đứng giả vờ với bố mày! Lần trước tao đã thấy một người đàn ông ôm mày lên chiếc xe sang trọng! Chẳng lẽ không phải là bạn trai của mày?”
Giản Vi nhíu mày: “Ba đừng nói nhảm, đó không phải là bạn trai con.”
“Mày thôi đi! Anh Long đã nói hết rồi, người đàn ông kia trả 30 vạn giúp mày, không phải bạn trai có mà hắn điên mới giúp mày trả tiền à?” Ánh mắt Giản Đại Phú hung ác, hận không thể nuốt sống Giản Vi, “Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung! Tao nuôi mày lớn ngần này, bảo mày mượn bạn trai chút tiền thì sao chứ? Dù sao nó cũng là người có tiền, tùy tiện cho mày vài chục vạn cũng chẳng hề gì!”
“Con nói với ba rồi, anh ấy không phải là bạn trai của con! Hơn nữa anh ấy đã trả 30 vạn giúp ba rồi, ba có thể đừng vô sỉ như vậy được không?” Giản Vi không khống chế nổi hét lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh.
Cô thật sự không biết tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, coi ý tốt của người khác như chuyện đương nhiên, cố tình người vô sỉ như vậy lại là ba cô, có liên hệ máu mủ với cô.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi mắng ông ta, đột nhiên kéo cánh tay cô lại: “Đứa con gái thối tha! Mày con dám mạnh miệng với ba mày à, mày có tin tao đánh chết mày không hả!”
Giản Vi mím môi, đôi mắt hung hăng nhìn ông ta.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi đột nhiên im lặng, cho rằng cô đang sợ, nằng nề hừ một tiếng, hất mạnh tay cô ra: “Mày mau chuẩn bị tiền đi, mấy ngày nữa tao tới tìm mày lấy!”
Nói xong xoay người chặn một chiếc taxi lại, trước khi lên xe còn nâng giọng cảnh cáo Giản Vi vài câu: “Nhớ đó! Chậm nhất là một tuần, một tuần sau tao tới tìm mày lấy tiền!”
Giản Đại Phú rời đi, Giản Vi ngây ngốc đứng im tại chỗ, hai mắt đỏ đến như muốn nhỏ ra máu, cô xoay người đối mặt với gốc cây, cắn chặt môi che mắt lặng lẽ rơi nước mắt.
Cổ họng đau như bị thiêu đốt, trong lòng không ngừng tự hỏi: Rốt cuộc tới khi nào cô mới thoát khỏi người ba như vậy.
Tại sao phải quấn quít lấy cô? Tại sao nhất định không buông tha cho cô?
……….
Năm giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn từ phòng họp cấp cao đi ra, thư ký đi theo sau anh báo cáo hành trình buổi tối.
“Lâm tổng, đêm nay có hai cuộc hẹn, một là lúc bảy giờ tối, một là lúc mười giờ tối. Bảy giờ là Chu tổng tập đoàn Ái Tín, mười giờ là Dương tổng công ty Tam Đạt.”
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 29 thưa Lâm tổng.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi.
Ngày 29, hình như hôm nay Giản Vi nghỉ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Hành trình tối nay hủy bỏ hết đi.”
Mạnh Dao sững sờ, “Hủy hết sao ạ? Dương tổng công ty Tam Đạt do chính anh hẹn, cũng muốn hủy sao?”
“Ừ, đổi qua thứ tư tuần sau đi.”
“Dạ, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Từ trên lầu đi xuống, thang máy vừa mở ra, trong đại sảnh đang ồn ào.
Thừa dịp tổng giám đốc đi họp, mọi người hiếm khi được thả lỏng nói chuyện phiếm với nhau, ăn món gì lần lượt chọn.
Mấy mỹ nữ bộ phận hành chính đặt mua giày đế bằng trên Haitao, giờ đang chia nhau.
“Đôi màu tím này là của Huyên Huyên, đôi màu trắng này của Hạ Hạ, đôi màu nâu nhạt này là của chị Mai, đôi màu hồng nhạt là của….”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác hơi thở áp bức xuất hiện trước mặt mình, toàn thân cô gái nhỏ đang chọn hàng cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đứng trước mặt.
Trong nháy mắt mấy cô gái bị dọa sắc mặt trắng bợt, “Lâm… Lâm tổng….”
Vừa la to vừa hốt ha hốt hoảng muốn thu giày đi.
“Từ từ.”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, mấy cô gái sợ tới mức vai run rẩy, tất cả đều ngừng động tác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lần này tiêu đời rồi!
Từ trước tới giờ Lâm Cẩn Ngôn luôn quản lý nghiêm khắc, kiên quyết không cho phép nhân viên làm bất cứ chuyện gì khác trong giờ làm việc.
Dám chia đồ trong thời gian làm việc, sợ là khó tránh khỏi một chữ “Chết!”
Nhưng ngay lúc các cô đang chuẩn bị bất chấp khó khăn chờ chịu sự trừng phạt của Boss thì lại nghe đại Boss đột nhiên mở miệng, nói: “Cho tôi xem đôi giày hồng nhạt kia đi.”
Hả???
Mấy cô gái cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn ngôn giơ ngón tay chỉ xuống.
Cô gái ôm đôi giày đế bằng màu hồng nhạt lấy lại tinh thần, vội vàng đưa giày cho Lâm Cẩn Ngôn, “Tổng… Tổng giám đốc….”
Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, Giản Vi cũng đi size 35.
Nhớ tới đôi giày đế bằng ở nhà của cô đã cũ đến không thể cũ hơn, trời mưa thì ngấm nước, Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tự nhiên lấy đôi giày kia, hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Mấy nữ nhân viên sợ tới mức trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì.
Lý Lâm hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không cần không cần! Không cần tiền! Nếu tổng giám đốc ngài thích thì cứ cầm lấy ạ!”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, cầm ví tiền trong túi quần ra, rút 1000 đồng đưa cho cô ấy, “Đủ không?”
Giày đế bằng mua trên Haitao có hơn 600 đồng.
Lý Lâm vội vã lắc đầu, “Thừa ạ thừa ạ.”
Muốn lấy tiền thừa trả lại cho Lâm Cẩn Ngôn thì Lâm Cẩn Ngôn đã xoay người đi, mang theo đôi giày đế bằng màu hồng kia trở lại văn phòng.
Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, trong đại sảnh lập tức xôn xao.
“Trời ạ! Đại Boss đây là đang nói chuyện yêu đương?”
“Sinh thời mà có thể thấy đại Boss yêu đương, mẹ ơi! Quá thần kỳ!”
“Oa! Rất muốn thấy Boss phu nhân! Chắc chắn bộ dạng rất xinh đẹp!”
“Làm sao cậu biết?”
“Thì ánh mắt của Boss đó, Tô đại mỹ nhân còn không để vào mắt, anh ấy yêu đương, còn không biết bộ dạng đối phương sẽ đẹp tới cỡ nào?”
“Cậu nói như vậy, nếu đúng thì trời ơi.”