Trung tuần tháng giêng, cuối cùng cũng xác định thời gian thi cuối kỳ, ngay tuần cuối cùng của tháng một.
Giản Vi nhập học cuối tháng mười hai, học chưa được một tháng, nghĩ đến kỳ thi thử sắp tới thì vô cùng căng thẳng, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng để cho cô học.
Đi học chăm chú nghe giảng, tan học thì chả đi đâu hết, mấy học sinh khác đều nghỉ ngơi, còn cô thì từ đầu đến cuối gục trên bàn học của mình đọc sách làm bài tập.
Bạn cùng bàn Tạ Nhu không nhìn nổi, khuyên cô, “Vi Vi, cậu đừng căng thẳng như vậy, chỉ là thi thử thôi mà, đâu phải thi đại học thật.”
Giản Vi đang làm bài kiểm tra tiếng Anh, nghe vậy lắc đầu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không được, có rất nhiều thứ mình không hiểu.”
Mặc dù là học sinh chuyển trường, nhưng cũng không muốn sau khi thi tên bị xếp cuối lớp, hơn nữa cũng sắp thi tốt nghiệp trung học, cô phải nắm chặt tất cả thời gian.
Vả lại, cơ hội đến trường không dễ dàng có được, cô không muốn phụ lòng chính bản thân mình, cũng không muốn phụ lòng Lâm Cẩn Ngôn giúp cô vô điều kiện.
Tạ Nhu thở dài nói: “Mình cảm thấy cậu cực khổ quá.”
Giản Vi mỉm cười: “Không sao.”
Tạ Nhu không biết nên nói gì nữa, vỗ vai cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Lẫm từ bên ngoài đi vào, thấy Giản Vi đang cúi đầu làm bài, vị trên bên cạnh trống không, khóe miệng cười yếu ớt, hai tay bỏ vào túi đi tới bên cạnh Giản Vi, chân dài cong xuống, ngồi vào vị trí của Tạ Nhu.
Giản Vi sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Lẫm tựa lưng vào tường, hai tay vòng trước ngực, trong mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm Giản Vi.
Bộ dạng Giang Lẫm rất tuấn tú, khuôn mặt tươi cười càng hấp dẫn người khác.
Giản Vi bị cậu nhìn như vậy thấy hơi xấu hổ, hỏi: “Cậu, cậu nhìn mình làm gì?”
Giang Lẫm cười cười, trả lời cô: “Cậu nhìn rất đẹp mắt.”
Lần đầu tiên Giản Vi được người ta khen trắng trợn như thế, mặt nóng lên, thoáng chốc đỏ lựng, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nhảm.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, dứt khoát không để ý tới Giang Lẫm nữa.
Giang Lẫm thấy gò má Giản Vi đỏ ửng xấu hổ, ý cười trong mắt càng sâu, cậu ghé sát lại, giọng trầm thấp vang lên bên tai Giản Vi, “Giản Vi, mình và Tạ Nhu đổi chỗ ngồi được không?”
Cậu dựa sát vào, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào tai Giản Vi, cô vô thức né sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Vì sao?”
Giang Lẫm cười, nói: “Thành tích của mình tốt hơn Tạ Nhu, mình có thể bổ túc cho cậu.”
Giản Vi mím môi lắc đầu nói: “Có lẽ không nên.”
Giang Lẫm hơi cong môi, ý cười trong mắt không giảm, hỏi cô: “Vì sao?”
Giản Vi thành thật trả lời cậu: “Mình không thích ngồi cùng nam sinh.”
Giang Lẫm sửng sốt, lập tức bật cười, cậu không nhịn được xoa nhẹ đầu Giản vi, đuôi lông mày nhướng lên vui vẻ, “Giản Vi, cậu có cần ngây thơ thế không?”
Giản Vi sờ tóc, nhíu mày né tránh: “Cậu đừng chạm vào mình.”
Giang Lẫm cười thành tiếng, “Được được được, không chạm vào cậu.”
Cậu từ trên ghế đứng lên, cúi sát bên tai Giản Vi, thấp giọng nói: “Giản Vi, mình chờ cậu.”
Mặt Giản Vi như bị phỏng, vùi đầu tự làm bài tập.
Giang Lẫm trở lại vị trí, bạn cùng bàn cười hì hì ghé sang, “Anh Lẫm, chưa theo đuổi được em gái Giản à?”
Giang Lẫm cười, “Gấp cái gì, từ từ sẽ tới.”
“Sax, lần đầu tiên thấy cậu có tính nhẫn nại với nữ sinh vậy đó.”
Miệng Giang Lẫm cắn bút, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chằm vào Giản Vi, hồi lâu sau cười nhẹ trả lời một câu: “Thích.”
Thời gian cuối tháng một, cuối cùng thi cuối kỳ cũng tiến hành đúng hạn.
Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, quan trọng nhất là đề lần này rất khó, thi xong tâm tình mọi người đều sa sút.
Thi xong môn cuối, tất cả mọi người trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Tạ Nhu chán nản thất vọng về phòng học, hỏi Giản Vi, “Vi Vi, cậu thi thế nào?”
Giản Vi lắc đầu, “Mình cũng không biết nữa.”
Trước hôm thi ba ngày, Lâm Cẩn Ngôn đã viết ra hết những điều cần chú ý khi thi giúp cô, cô dựa vào những gì Lâm Cẩn Ngôn viết cho cô rồi tiến hành học cấp tốc, nội dung kỳ thi trên cơ bản gần như giống những gì Lâm Cẩn Ngôn đã mô tả cho cô. Cô làm coi như thuận lợi, nhưng không chắc mình làm đúng hay không.
Có điều mặc kệ thế nào thì thi xong coi như xong, suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Không đầy một lát, chủ nhiệm lớp vào lớp học, thông báo sắp xếp ngày nghỉ.
Đám học sinh có số đang nghe thông báo, một số khác đang lặng lẽ thu dọn sách vở, Giản Vi nhàm chán cầm bút vẽ linh tinh trên giấy.
Giang Lẫm thì đang chăm chú viết gì đó, bạn cùng bàn tò mò ghé qua nhìn.
“Mẹ! Giang Lẫm cậu có được không vậy!” Tiết Hạo vừa thấy Giang Lẫm ghi gì đó, sợ tới mức tròng mắt sắp rớt xuống, kéo tay Giang Lẫm, hết sức khiếp sợ: “Anh trai của tôi ơi, bây giờ là năm nào rồi, còn lưu hành viết thư tình?”
Giang Lẫm đẩy tay cậu ta ra, trợn mắt liếc cậu ta, hạ giọng mắng: “Cậu thì biết cái gì.”
Tiết Hạo cười đến không nín được: “Rồi rồi rồi, thật sự tôi không hiểu hành vi của những người quê mùa như cậu!”
Giang Lẫm đá vào đầu gối cậu ta: “Cười cái lông mà cười.”
Tiết Hạo cười đến đau cả bụng, nghiêng đầu nhìn Giản Vi một cái, trong lòng hết sức cảm khái: Đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Giáo viên đang đứng trên bục giảng nói chuyện, chỉ vào thời gian đếm ngược thi tuyển sinh đại học trên tường nói: “Các em xem cách thời gian thi đại học còn bao nhiêu ngày, mặc dù được nghỉ nhưng các em đừng ham chơi qua, bản thân phải nắm chắc thời gian, cố sức đọc sách học bài nhiều vào, tranh thủ mùa hè sang năm tất cả các bạn học đều có thể thi đậu vào trường đại học mà mình mơ ước.”
Nhắc tới đề tài này, bầu không khí trong phòng học đột nhiên trở nên nặng nè, mọi người không ai lên tiếng, tất cả mọi người nghe chăm chú, như có điều suy nghĩ.
Nửa giờ sau, cuối cùng giáo viên cũng vỗ tay, nói: “Cho dù thế nào thì bây giờ cũng chúc mọi người tết âm lịch vui vẻ, được rồi, cứ thế nhé, tan học.”
Một tiếng “Tết âm lịch vui vẻ” khiến cảm xúc đám học sinh thay đổi, trong nháy mắt lớp học xôn xao, mấy học sinh nóng lòng trở về cầm cặp sách nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Giản Vi cũng dọn cặp sách xong, trước khi về thì chạy vào phòng vệ sinh một chuyến.
Giang Lẫm viết thiệp xong đưa cho Tạ Nhu: “Đặt trong cặp Giản Vi giùm.”
Tạ Nhu gửi cậu ánh mắt mập mờ, “Chậc chậc, bạn học Giang, cậu viết gì thế?”
Giang Lẫm cũng không che giấu, cười nói: “Thư tình.”
Tạ Nhu bật cười nhận lấy, cũng không xem qua mà giúp bỏ vào cặp Giản Vi.
Tan học, Giản Vi và Tạ Nhu cùng đi ra cổng trường.
Dọc đường hai người cười cười nói nói.
Tạ Nhu hỏi cô: “Vi Vi, nghỉ đông cậu tính làm gì?”
“Học bài, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học rồi.”
Tạ Nhu thở dài: “Đúng vậy đó, học kỳ sau là thi tốt nghiệp trung học, cũng không biết mình có thể thi đậu trường nào đây.”
Giản Vi mỉm cười: “Mặc kệ thi đậu trường nào, chỉ cần chúng ta cố gắng thì không thẹn với lương tâm mình.”
“Ừ, nói cũng phải.”
Hai người vừa đi vừa mải mê trò chuyện, nắm tay nhau từ trường học đi ra.