Bệnh viện nhi
Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh Tần Thiên Vũ nhìn vợ ngồi ủ rũ cạnh cậu con trai nhỏ đã ngủ thiếp đi với chiếc kim luồn trên tay mà không khỏi đau lòng. Biết là cô lại đang suy nghĩ lung tung..
Anh mở cửa bước vào, xoa xoa đầu cô
" Bảo bối, em yên tâm đi, anh đã gặp bác sĩ rồi. Con không sao hết.. "
Lộ Thanh Nhi liền ngẩn mặt lên nhìn anh với đôi mắt phím hồng.
Tần Thiên Vũ liền tựa đầu cô vào người anh, vuốt ve lên làn tóc trơn mượt..
Lộ Thanh Nhi vòng tay ôm eo anh không kìm nén được mà khóc thút thít ra thành tiếng. Cô cứ đinh ninh lời bác sĩ nói với mình " vì con đột ngột thay đổi môi trường sống nên bị ốm là chuyện không tránh khỏi "
" Đều tại em không tốt.., để con bị ốm, còn suýt chút nữa.."
" Thôi nào bảo bối, con đã làm sao đâu. Anh cũng ở ngay trước mắt em rồi còn gì. Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình. Nghe lời anh thương.."
Lúc này mẹ cô và cô em gái cũng vừa chạy đến, đứng trước cửa phòng bệnh họ có hơi khựng lại, nhìn sang a Vỹ và Lý Văn đang ngồi trên băng ghế.
Hôm nay lúc đến bệnh viện được một lúc thì Trần Thu Cầm nhận được cuộc gọi Lộ tiểu Linh cùng bạn trai từ nước ngoài đã về tới, nên bà phải về đón họ. Sắp xếp xong rồi bà lại đến đây.
Lộ Tiểu Linh bỗng siết chặt tay thành nắm đắm khi nhìn thấy chị mình qua ô kính mà nhớ lại chuyện năm xưa. Ánh mắt cô ta với nhiều cung bậc cảm xúc, ganh tị có, ngưỡng mộ có, xấu hổ cũng có.
Không ngờ chị mình lại tốt số như vậy. Vậy mà lại có thể gặp được ông chồng cực phẩm hết mực yêu thương, còn cô ta thì lại bị nhục nhã trước một đám ô hợp. Tuy lần này cô ta trở về cùng với bạn trai nhưng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Năm đó toán người đến gây rối tưởng lầm cô ta là Lộ Thanh Nhi, biết họ muốn tìm chị. Cô ta không ngần ngại bán đứng chị mình còn ngăn mẹ không cho bà báo tin để không cho chị trốn đi. Sau đó bỏ mặt mẹ và em trai, bỏ trốn một mình. Nhưng cuối cùng lại không thành, bị đám côn đồ đó bắt lại làm món đồ chơi thoả mãn dục vọng cho chúng, cảm thấy vô cùng nhục nhã mà cô ta vội bảo mẹ cho mình ra nước ngoài, để không ai biết được chuyện năm xưa.
Giờ cô ta có chút hối hận vì năm đó không nhận mình là chị, nếu như lúc đó cứ nhận thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác, người được hạnh phúc lúc này, nhất định là cô ta. Nhưng cô ta hoàn toàn không biết, Tần Thiên Vũ là vì Lộ Thanh Nhi chứ không phải vì bất kỳ ai khác.
Tần Thiên Vũ dỗ dành hết một lúc cô mới không khóc nữa, anh bế cô qua sofa ngồi xổm phía dưới cô, dịu dàng gạt đi nước mắt trên gương mặt mỹ miều. Nhìn chiếc mũi đã hồng lên mà anh không nhịn được cười, dù đã rất kìm nén nhưng đôi bờ vai vẫn cứ khẽ run lên.
Lộ Thanh Nhi có chút xấu hổ liền đẩy anh ra không nhìn đến anh.
Tần Thiên Vũ liền ngồi lên ghế ôm chầm lấy cô từ phía sau, thì thào âu yếm " Được rồi, anh không nhìn nữa. Anh bảo chú Văn mang bữa trưa vào cho em, ăn xong rồi ngủ một giấc cho khỏe"
" Em muốn chăm sóc tiểu Trạch"
" Tiểu Trạch anh sẽ chăm, em cứ việc nghi ngơi thôi. Không nghe lời thì anh lập tức bảo a Vỹ đưa em về nhà"
Lộ Thanh Nhi rũ mắt xuống như ngầm đồng ý. Vì cô biết anh nói sẽ làm nên cô chỉ có thể nghe theo. Anh luôn thích lấy quyền uy ra áp bức người khác như thế nhưng cô lại thích..
Nhìn thấy Lý Văn mang thức ăn vào. Trần Thu Cầm và Lộ tiểu Linh liền theo chân nhưng bị a Vỹ ngăn lại.
“…” Trần Thu Cầm mặt ngơ ra bà không hiểu đây là tình huống gì, sao lại không cho bà vào.
" Sao chúng tôi không được vào" Lộ tiểu Linh nghi hoặc hỏi
" Như hai người đã thấy, tiểu thiếu gia ngủ rồi không nên bị làm phiền. Trợ lý Văn chỉ mang bữa trưa vào cho bà chủ thôi. Ông chủ rất ghét bị người khác làm phiền, cũng sẽ không vui nếu tiểu thiếu gia bị đánh thức đâu. Bà Lộ thông cảm giùm cho" A Vỹ nói rồi cúi đầu như không dám làm trái ý.
Trần Thu Cầm liền gục gật như đã hiểu " Ờ.. ờ.. phải. Cậu nói đúng"
“Mẹ..” Lộ tiểu Linh bức bối nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể cùng mẹ bắt xe trở về.
Lộ Thanh Nhi đã dùng bữa trưa xong, cô nằm ở sofa nhìn Tần Thiên Vũ chăm sóc con, lau người cho con mà trong đầu cô hiện lên vô vàng câu hỏi và suy nghĩ.
Gần 4 năm chung sống, luôn là Tần Thiên Vũ yêu chiều chăm sóc cho cô, cô chưa từng làm gì cho anh hết, cũng không hiểu sao anh lại kiên trì với cô đến như vậy, anh chưa bao giờ cho cô biết, tuy anh ngang ngược luôn làm theo ý mình nhưng cô không phủ nhận, anh rất dịu dàng chu đáo. Cũng như tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.
Cô cũng không biết từ lúc nào, người đàn ông này lại khiến cho cô có cảm giác dựa dẫm, rung động mãnh liệt đến như thế. Người đàn ông tàn độc trong tâm trí cô ngần ấy năm trời, lại chỉ là trong suy nghĩ của cô khác xa hoàn toàn với con người đang ở ngay trước mắt. Thật ra cô cũng không biết mình bắt đầu yêu anh từ lúc nào.