Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh

Chương 26: Vì yêu mà giận




Tần Thiên Vũ từ trong phòng tắm bước ra, vừa nhận được cuộc gọi anh liền chạy vội ra ngoài mà không kịp lau tóc. Tay anh máy móc ấn gọi đi, vừa ra đến cổng biệt thự anh đã ngẩn người.

Lộ Thanh Nhi bắt máy từ trong xe taxi bước vội ra nhìn anh, cả hai vẫn đang nghe điện thoại của nhau

“Em..”

Còn chưa kịp nói gì Lộ Thanh Nhi đã chạy tới ôm chầm lấy anh vừa mắng vừa khóc nức nở.

“Tần Thiên Vũ anh là tên khốn xấu xa ”

Tần Thiên Vũ có chút ngẩn người.

Từ khi kết hôn cùng anh đây là lần đầu tiên cô khóc đến đau lòng như vậy. Anh cũng không biết phải làm gì ngoài ôm chặt lấy cô.

" Bảo bối à em sao vậy? Đừng làm anh sợ chứ? Ngoan nào đừng khóc nữa anh thương"  Tần Thiên Vũ nói hôn lên mái tóc cô bàn tay dịu dàng gạt đi nước mắt trên gương mặt mỹ miều.

Lộ Thanh Nhi cố nén cảm xúc đẩy anh ra ném sắp văn kiện vào người anh, theo phản xạ anh liền chụp lấy.

“Anh là tên khốn, tên lưu manh xấu xa. Anh muốn rời bỏ em, anh vốn không cần em.

Tại sao anh lại như vậy chứ. Em vốn không cần những thứ này" Lộ Thanh Nhi mắng anh một trận rồi lại khóc lợi hại hơn.

Tần Thiên Vũ nhìn xuống tờ đơn ly hôn mà khoé môi khẽ cong lên. Rõ là còn chưa xem hết.. Thấy cô khóc đến đau lòng nhưng hiểu được lý do anh lại rất vui, không nhịn được cười mà muốn trêu cô một chút.

" Sao em lại nói như vậy, rõ ràng là em đòi sống đòi chết muốn ly hôn với anh mà. Con người không có trái tim như em, còn sợ anh có ý đồ gì khác về nhà mẹ bỏ mặc anh, anh là chiều theo ý em giờ sao lại quay sang trách anh chứ. Em cũng vô lý quá rồi đó. Không phải ly hôn với anh em sẽ vui sao?"

" Ai nói với anh em vui hả? Con người ngang ngược của anh biết giữ lời hứa như vậy từ bao giờ " Lộ Thanh Nhi vừa nói vừa khóc ôm chầm lấy anh..

" A, ra là em thích anh ngang ngược không giữ lời hứa" Tần Thiên Vũ làm ra vẻ kinh ngạc như vừa mới hiểu. Nhưng trên gương mặt lại là hạnh phúc. Ngay lập tức bế xổm cô lên đi thẳng vào nhà..

" Á.." Lộ Thanh Nhi giật mình hét toáng lên vòng tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngã.

" Anh thả em ra? Em còn chưa tha thứ cho anh đâu" Lộ Thanh Nhi giận dỗi máy móc đánh vào người anh.

" Yên nào tay anh đau đấy, nói anh nghe bảo bối muốn trừng phạt anh thế nào.."

Tần Thiên Vũ vừa nói dứt lời cô liền lắc đầu ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh

Cô bất giác ngẩn mặt lên nhìn anh cùng những tiếng nấc nghẹn ngào, sao trước giờ cô chưa từng cảm nhận được cái cảm giác được nằm trong vòng tay lại ấm áp đến như vậy, có phải chăng vì quá được nâng niu nên chưa từng biết trân trọng.

Anh bế cô đi thẳng lên phòng đặt cô xuống giường, ấn cô nằm dưới thân người anh, bàn tay dịu dàng mơn trớn lên môi cô.

“Chú Văn nói anh..”

" Bà xã. Anh đã từng nói cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của anh, giống như bộ trang sức em đang mang, trong lòng anh em là duy nhất.., anh yêu em Thanh Nhi, yêu hơn tất cả mọi thứ ở trên đời..  "



" Thiên Vũ à, tại sao anh lại yêu em nhiều đến như vậy. Trong khi em..

Lộ Thanh Nhi mím môi nhìn anh mà trái tim đau nhói, bàn tay nhỏ áp lên mặt anh..

" Thiên Vũ, anh biết em sợ lắm không. Lúc nãy khi thấy luật sư Hà, em.."

Tần Thiên Vũ ấn tay cô ngăn lời phía sau..

" Anh cũng rất sợ, sợ em vì anh mà đau lòng.."

" Thiên Vũ, em yêu anh"

Lời vừa thốt ra Lộ Thanh Nhi đã ôm lấy cổ anh lật người anh lại giành quyền chủ động, khóa chặt đôi môi. Cô thật sự rất sợ nếu như.. anh sẽ mãi mãi rời xa cô.. Từ thời khắc này cô không cần gì hết chỉ mỗi mình anh thôi..

 

Tần Thiên Vũ ôm lấy cô đáp lại nụ hôn mật ngọt, cái cảm giác ngọt ngào cam tâm tình nguyện trước giờ chưa bao giờ có, nó hạnh phúc đến nỗi anh không thể diễn tả bằng lời.

Hai thân người cứ thế quấn quýt lấy nhau, một đêm ngọt ngào.. da diết.. triền miên.. mà mất ngủ..

 

----------------

Ánh nắng len qua rèm cửa, Lộ Thanh Nhi mơ màng thức giấc nhìn người đàn ông nằm cạnh mình mà có chút suy tư..

 

Tuy gần gũi với anh không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ gương mặt anh, quả thật rất tinh xảo. Bàn tay thon nhỏ bất giác chạm lên từng đường nét trên gương mặt anh.

Tần Thiên Vũ bất ngờ mút lấy ngón tay cô khiến cô giật mình, cô xấu hổ máy móc ngồi dậy nhưng ngay lập tức đã bị giữ lại..

" Ngủ thêm một lúc nữa đi"

Lộ Thanh Nhi nhớ lại chuyện anh gấp gáp ký đơn ly hôn thì liền bức bối.. xoay người lại nhìn anh..

“Tần Thiên Vũ..”

“Ngưng”

“…” Lộ Thanh Nhi khựng lại khi bị tay anh ấn định trên môi

“ Kêu tiếng ông xã nghe cho mát bụng coi ”

“Anh ký đơn ly hôn còn gì, gọi hay không có quan trọng sao?” Lộ Thanh Nhi mím môi không thèm nhìn anh.



“ Anh chỉ là thực hiện lời hứa. Gọi không..”

“Không gọi..”

Lời vừa thốt ra đã bị anh ấn dưới thân người.

Cô chống tay lên ngực anh tạo ra khoảng cách.. “Mới sáng sớm anh lại nổi điên gì vậy? ”

Tần Thiên Vũ cọ cọ trán mình vào trán cô thì thào " Biết hết rồi, hết giận anh chưa? "

" Em sẽ không hết giận anh đâu"

"..." Tần Thiên Vũ ngơ ra không biết lại làm sao nữa rồi.

" Em giận anh vì để em đi. Em giận anh vì sao phải chịu ấm ức một mình, em giận anh vì sao không nói chuyện anh Thạch cho em biết..''

" Em gặp cậu ta rồi a'' Tần Thiên Vũ cắt ngang lời cô.

Nói đến đây Lộ Thanh Nhi liền nhìn anh bất mãn, cô đẩy anh ra ngồi bật dậy " Tần Thiên Vũ anh thật là quá đáng, anh cứ nói thẳng với em không được sao? "

" Em giận anh đến như vậy, anh nói em sẽ tin sao? Với lại.." Tần Thiên Vũ nói lại không nói hết, lấy túi văn kiện ra đặt trước mặt cô.

 

"..." Lộ Thanh Nhi liền cứng đờ khi thấy văn bản đính kèm trên tờ đơn ly hôn.

( Nội dung: Ly hôn thì ly hôn, chỉ cần anh còn nhịp thở, em mà sớ rớ với thằng nào thì chết với anh có biết chưa)

" Tần Thiên Vũ, anh.." Lộ Thanh Nhi đánh vào người anh, muốn nói lại không nói nữa, mím môi cười ôm chặt lấy anh " Anh thiệt là đáng ghét, có ai ký đơn ly hôn mà vẫn không khỏi bệnh chiếm hữu như anh không"

 

" Chuyện đó không quan trọng, anh nghĩ.."

Tần Thiên Vũ nói lại không nói hết ấn cô nằm xuống cười xấu xa.

Hai đôi môi vừa chạm vào nhau đã bị cắt ngang vì một cuộc gọi đến bất ngờ.

 

Lộ Thanh Nhi máy móc cầm lên xem  "Là mẹ"

Bên kia vừa cất tiếng, cô liền hốt hoảng siết chặt tay anh " tiểu Trạch ốm rồi"