Bình thường vì Tần Thiên Vũ rất không an phận nói trắng ra là rất lầy, nên vừa rồi Lộ Thanh Nhi dùng lực tay có hơi mạnh, nhưng nếu không bị thương chắc chắn sẽ không đã động được anh.
Tần Thiên Vũ không nói gì chỉ nhẹ nở nụ cười hạnh phúc, khi thấy vẻ mặt cô hằn hộc khó chịu, lo lắng cho anh như vậy. Đúng nghĩa của một người vợ. Trước giờ cô luôn trốn tránh không chịu đối mặt với tình cảm của mình. Mấy tháng nay cô còn chẳng thèm nhìn ngó đến anh.. lại suốt ngày mặt mày ủ rũ suy nghĩ lung tung làm anh đau lòng muốn chết.., anh đều biết hết nhưng lại không dám nói gì..
Trước giờ những chuyện sống chết với anh rất đỗi bình thường, vì với anh không có gì để mất. Nhưng từ khi về chung một nhà với Lộ Thanh Nhi anh lại vô cùng trân trọng cuộc sống này, từng giây từng phút để được ngắm nhìn cô nhiều hơn. Vốn nghĩ cô chẳng để tâm đến mình.., tuy rất vui nhưng thấy cô thế này anh lại rất sợ...
Anh cũng chưa từng nghĩ nếu năm đó không có sự xuất hiện của Lộ Thanh Nhi cuộc sống anh sẽ như thế nào..
Chuyện bắt đầu từ năm Tần Thiên Vũ 16 tuổi. Ba mẹ anh đột ngột qua đời vì một tai nạn giao thông. Theo di nguyện lúc sinh thời anh để cả hai ở lại Nam Thành chôn cất. Lúc anh đắm chìm trong suy sụp, anh đã gặp Lộ Thanh Nhi, một cái xoa đầu dịu dàng ấm áp cùng những lời trấn tỉnh vu vơ, đã vô tình kéo anh ra khỏi sự gục ngã. Kể từ lúc đó anh đã luôn âm thầm dõi theo cô, từ một cô bé nhỏ nhắn 10 tuổi cho anh nghị lực sống kéo dài theo năm tháng lại biến thành tình yêu vô bờ bến trong anh, nhưng Lộ Thanh Nhi lại hoàn toàn không biết anh luôn ở phía sau lưng, bảo vệ cô suốt tháng rộng năm dài.
Với anh Lộ Thanh Nhi chính là lẽ sống duy nhất ở trên đời, anh có thể từ bỏ mọi thứ để lùi lại về sau chỉ mong được gần cô và con nhiều hơn. Vì cô anh nguyện làm tất cả mọi thứ, chỉ cần cô và con được chu toàn.
Nhưng Lộ Thanh Nhi lại hoàn toàn không hiểu được, tình yêu của Tần Thiên Vũ giành cho cô to lớn đến nhường nào.
Bởi lẽ năm đó anh vì củng cố cho Giai Thụy, mà anh ngang tàn hung hãn không khác gì Huỳnh An Bằng.
Tuy không cùng mục tiêu nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Nên Lộ Thanh Nhi hiểu lầm ghét bỏ anh anh cũng không có gì nói.. Chỉ có thể dùng cách của mình mà yêu thương bảo vệ cô.
Lộ Thanh Nhi nhìn anh mà đầy bất mãn, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên..
" Có ai như anh không? Bị thương mà vui đến thế đó à?"
Tần Thiên Vũ vẫn cười cười nhìn cô chăm chú không nói gì.
“…” Lộ Thanh Nhi lắc đầu thiệt là không thể hiểu nổi con người này, rửa vết thương xong xuôi thì cô băng bó lại cho anh, cô làm rất thuần thục và tỉ mỉ, vì đây cũng không phải là lần đầu tiên, trước đây cô cũng làm qua cho anh không ít lần.
Lộ Thanh Nhi vừa nâng mắt lên chưa kịp nói gì, đôi môi cô đã bị Tần Thiên Vũ khóa chặt, mạnh mẽ tách hàm ra mà càng quấy, từ từ di chuyển xuống với bàn tay không yên phận, mơn trớn bên trong váy.
" Ưm.., Tần Thiên Vũ, anh lại nổi điên gì nữa vậy? Anh đang bị thương đó, buông ra đi, lại chảy máu nữa bây giờ" Lộ Thanh Nhi máy móc nói đẩy anh ra cố giữ khoảng cách, nhưng căn bản là không chút đã động, đôi môi anh cứ thế mà di chuyển xuống dần như có như không chạm lên bầu ngực cô.
" Anh mặc kệ, em không muốn anh đau thì em đừng có quấy "
" Chúng ta sắp ly hôn rồi" Lộ Thanh Nhi nói giữ đầu anh lại tránh làn hơi nóng bỏng từ anh
" Thì em cũng nói là sắp chứ đã ly hôn đâu.., nhưng dù không làm vợ chồng cũng có thể làm người tình mà.. bảo bối thấy anh nói đúng không hửm.."
" Anh.. đúng là mặt dày không biết xấu hổ, tôi.. ưm.."
Lời chưa kịp nói hết Lộ Thanh Nhi đã bị anh đè dưới thân người mà càng quét đôi môi.
“Ưm..” Cô máy móc đẩy anh ra giữ khoảng cách nhưng cái cảm giác tham luyến này.. khiến cả người cô nhũn ra bàn tay nhỏ không tự chủ mà vòng tay ôm lấy cổ anh, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì rõ ràng là rất giận anh nhưng với con người ngang ngược này.. cô luôn bị anh thu hút dễ dàng như vậy, cũng không thể phủ nhận rằng ngay từ đầu cô đã rung động với anh chỉ là cô không muốn thừa nhận..
Cứ thế lại một đêm ngọt ngào “quấn quýt.. triền miên.."
-----------------
Mấy hôm nay dù rất bận nhưng Tần Thiên Vũ vẫn tranh thủ cùng vợ đưa con đến trường rồi mới đi làm.
Lộ Thanh Nhi vẫn đang ngẩn người suy nghĩ Tần Thiên Vũ bất ngờ ôm chầm lấy cô từ phía sau, hôn lên tóc cô thì thào.
" Hôm nay anh hơi nhiều việc nên không đưa em về, bảo bối ngoan ngoãn về cùng a Vỹ, đừng đi đâu lung tung đó"
Lộ Thanh Nhi gục gật không nói gì, nhìn theo bóng anh mà trong lòng cô thật sự rất hoang mang, không biết thật ra Tần Thiên Vũ đang toan tính gì, tuy đồng ý ly hôn với cô nhưng với anh dường như không có gì khác không giống với bản tính của anh cho lắm. Lý ra anh phải tìm cớ này nọ.. Hay anh ấy vốn dĩ không còn để tâm..
“Bà chủ, mời lên xe” A Vỹ mở cửa xe một lúc thấy cô không phản ứng liền lên tiếng
“Ờ ” Lộ Thanh Nhi nói gục gật ngồi vào xe “ Mà a Vỹ này, tôi thấy anh rất thân với Thiên Vũ. Chắc anh biết nhiều chuyện của anh ấy lắm phải không?”
“…” A Vỹ mặt ngơ ra gục gật.
…
…