Hôm đó vì không được khỏe, Lộ Thanh Nhi đưa con đến trường, rồi về thẳng nhà mà không đến trường đại học. Lúc cô nghỉ ngơi ở trên phòng, nghe được tiếng súng nên đã giật mình thức dậy, vừa bước ra thì cô đã hốt hoảng khi chứng kiến cảnh tượng vô cùng đáng sợ bên dưới sảnh.
Tần Thiên Vũ ngồi ở sofa tay cầm khẩu súng với dáng vẻ tùy ý, hai người đàn ông giúp việc trong nhà, một người đã chết với một vũng máu vẫn còn đang ướt đẫm, một người đang quỳ lạy van xin, mong được anh tha mạng, xung quanh là những người giúp việc khác còn có cả má Trương.
" Nếu mày đã chọn con đường phản bội thì mày phải biết kết quả.. " Tần Thiên Vũ với thanh âm sắc lạnh nói lại không nói hết tay súng đưa về phía người đàn ông.
Lộ Thanh Nhi nghe được lời này khuôn mặt cô liền biến sắc không còn giọt máu, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vã chạy xuống.
" Tần Thiên Vũ! Anh muốn làm gì?"
Tần Thiên Vũ vừa nhìn thấy Lộ Thanh Nhi động tác tay anh liền khựng lại.
" Sao em lại ở nhà?''
" Thiếu phu nhân, cứu mạng, tôi nhẹ dạ mới bị người khác xúi giục, thiếu phu nhân.. " Người đàn ông quỳ lạy khóc lóc thảm thiết bò về phía cô, còn chưa nói hết câu, hai người đàn ông mặc vest đen trong rất dữ tợn đã nhanh chóng giữ lại, nhét khăn vào miệng anh ta không cho lên tiếng.
" Tôi không ở nhà, thì làm sao thấy được cảnh tượng này. Tại sao vậy chứ, hết lần này đến lần khác, anh đúng là tên ác ma xem mạng người như cỏ rác. Chỉ là tôi quá ngây thơ, nghĩ rằng anh thật sự đã thay đổi. Nhưng tôi đã sai rồi. Anh thích giết người lắm mà, tại sao anh không giết luôn cả tôi đi?" Lộ Thanh Nhi tức đến hai mắt đỏ hoe, cùng khuôn mặt ướt đẫm lệ.
Tần Thiên Vũ nhíu mày hướng mắt về phía khác không dám nhìn thẳng vào cô, mặc cô giằng xé như thế nào, anh cũng không hề phản ứng.
"Thiếu phu nhân, đừng nói nữa" Má Trương vội chạy lại ghì chặt tay cô, kéo ra khỏi người anh.
"Còn má nữa, tại sao vậy chứ, tại sao mọi người lại trơ mắt nhìn anh ta giết người mà không ngăn cản" Lộ Thanh Nhi vung tay ra hét lớn.
Cả đám cúi đầu không ai dám nói gì. Má Trương thấy cô kích động như thế, sợ cô lại chọc giận thiếu gia, bà vội giữ chặt lấy cô một lần nữa, nhỏ giọng giải thích: " Không phải đâu, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm thiếu gia, họ là.."
" Má không cần giải thích. Em ấy muốn nghĩ tôi thế nào cũng được. Đưa em ấy về phòng ngay cho tôi"
Lộ Thanh Nhi trừng mắt nhìn anh " Dù anh ta có phạm phải sai lầm gì thì vẫn còn có còn luật pháp, anh không được tùy ý xử lý như vây. Thả người đi. "
" Chuyện gì anh cũng có thể chiều ý em, nhưng người này, tuyệt đối không thể thả" Tần Thiên Vũ đáp lời một cách lạnh lùng, ánh mắt anh vẫn tránh né không nhìn cô. Đưa tay súng thẳng về phía người đàn ông.
Lộ Thanh Nhi liền trừng to mắt nhìn anh lắc đầu " Đừng mà Thiên Vũ. Đừng làm vậy mà anh"
Tần Thiên Vũ nhắm chặt mắt hít thở sâu cố ổn định cảm xúc, ánh mắt liền trở nên sắc bén...
" Đoàng''
Một tiếng súng vang lên
Lộ Thanh Nhi liền ngã bệt xuống nền gạch, cả người cô run lẩy bẩy không tự chủ, khi người đàn ông đó ngã gục ở ngay trước mắt cô, nhưng cô lại không thể làm gì.
" Tôi tin lầm anh rồi. Tần Thiên Vũ, anh thật là đáng sợ, anh không phải là người" Giọng cô yểu xìu, run rẩy phát ra từng chữ với hai hàng nước mắt chảy dài..
" Dọn dẹp sạch sẽ đi" Tần Thiên Vũ vừa dứt lời, Lộ Thanh Nhi liền đứng dậy chụp lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, đưa thẳng vào cổ mình.
Tần Thiên Vũ vừa kịp phản ứng chụp lấy lưỡi dao, hét lớn " Em muốn làm gì?''
" Bỏ tay ra, tôi không muốn chung sống cùng một người tàn độc, máu lạnh giống như anh, tôi chán ghét anh, chán ghét luôn chính bản thân mình"
Lộ Thanh Nhi càng la hét vùng vẫy, Tần Thiên Vũ càng siết chặt lưỡi dao không buông. Máu anh liên tục chảy xuống ướt đẫm cả nền gạch.
Má Trương và đám giúp việc trong nhà sợ hãi la hét khuyên can không ngừng.
Tần Thiên Vũ nói thế nào cô cũng không buông tay khỏi con dao, cô vô cùng kích động, anh không nghĩ nhiều, ngay lập tức đưa tay súng về phía khung kính, bắn một phát xước qua tóc chị Lý giúp việc.
Âm thanh " Đoàng và tiếng kính vỡ vang lên" làm cả sảnh người sợ đến hồn bay phách lạc.
Chị Lý giúp việc sợ đến ngất đi, còn những người khác trong nhà ai cũng sợ hãi quỳ lạy run lẩy bẩy xin tha mạng.
Lộ Thanh Nhi liền trừng mắt nhìn anh.
Tần Thiên Vũ cũng đang nhìn cô, tay súng anh thản nhiên đưa vào từng người đang quỳ phía dưới.
" Tần Thiên Vũ, anh điên rồi, anh thích giết người đến phát điên rồi." Lộ Thanh Nhi lắc đầu hét lớn
" Em thương người lắm phải không? Anh sẽ bắn chết từng người một trước mặt em, nếu em dám làm mình bị thương, dù chỉ là một vết xước. Lập tức bỏ tay ra" Giọng anh lạnh lùng, từng câu từng chữ chắc như đinh thép.
" Thiếu gia tha mạng! Van xin thiếu phu nhân đừng chọc giận thiếu gia" Cả đám khóc lóc liên tục quỳ lạy.
Má Trương cả người run rẩy, khi máu trên tay Tần Thiên Vũ vẫn cứ chảy không ngừng, bà lắc đầu sợ hãi. Nếu thiếu phu nhân còn không buông, thiếu gia thật sự sẽ chết mất.
"Thiếu phu nhân, buông con dao ra đi, đừng chọc giận thiếu gia nữa. Nghe lời tôi đi, bỏ tay ra" Má Trương liên tục nài nỉ, cùng tiếng khóc van xin của mọi người.
" Anh cho em một cơ hội cuối cùng, 1.., 2..,..."
Lộ Thanh Nhi trừng anh đến sắp rơi cả mắt, nhưng không dám chậm trễ liền buông tay ra khỏi con dao " Tần Thiên Vũ tôi nói cho anh biết, tôi nhất định phải ly hôn với anh. Nếu không, dù có phải chết tôi cũng không sống cùng anh, anh ngăn được lần này, chưa chắc anh đã ngăn được lần sau "
Tần Thiên Vũ vội ném con dao ra xa, hai tay anh siết chặt lấy đôi bờ vai mảnh khảnh, làm máu ướt đẫm trên vai áo cô. "Em muốn ly hôn thì anh sẽ ly hôn, em muốn gì anh cũng chiều theo em hết. Nhưng em tuyệt đối không được mang tính mạng mình ra đùa. Em đừng quên, em vẫn còn mẹ và người nhà. Nếu em dám làm tổn hại mình dù chỉ là một chút, thì em biết anh sẽ làm gì mà.."
Lộ Thanh Nhi liền ngẩn người suy sụp, con người này đúng là như vậy. Máu lạnh vô tình chuyện gì cũng dám làm, 4 năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Còn luôn miệng bảo vì mình mà thay đối. Chỉ có mình ngây thơ mới tin là thật. Anh ấy vốn chưa từng..
Tần Thiên Vũ ôm cô vào lòng.
" Kể từ bây giờ, chưa được sự cho phép của anh, dù chỉ là một vết trầy xước nhỏ cũng không được. Nghe rõ chưa? Ngoan ngoãn nghe lời. Đừng có mà chọc giận anh. Em phải biết, em còn có tiểu Trạch.."
Lộ Thanh Nhi liền bậc khóc đánh vào người anh " Tần Thiên Vũ tôi căm ghét anh"