Tôi không muốn nói chuyện với loại người như anh, chính anh hủy hoại đi sự trong trắng của tôi thì bây giờ anh lấy tư cách gì để nói chứ?
Người đàn ông kia buông thu chân lại, lùi về sau vài bước nhỏ, rồi lạnh nhạt nói:
Nếu cô muốn về Trung Quốc một cách hiên ngang nhất thì để tôi vào nhà, mặc không thì cả đời cô cũng không dám về đâu!
Mộng Ánh nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ kèm theo một sự tức giận đang dần chìm xuống, cô lên tiếng hỏi:
Tôi tin anh được sao?
Người đàn ông kia nghe xong liền rút ra một khẩu súng màu sám đậm đưa lên trước mặt Mộng Ánh, cùng với câu khẳng định chắc nịch:
Trong đây có tổng năm viên đạn, nếu tôi đụng vào người cô, thì cầm khẩu súng này mà bắn tôi.
Mộng Ánh nhìn chằm chằm vào khẩu súng trước mặt, sau một hồi suy nghĩ rất lâu, cô mới đi lên cầm lấy khẩu súng trước mặt, không chần chừ mà đưa ra quyết định của mình:
Được rồi, vào nhà nói chuyện!
Dứt câu, cô quay người đi vào trong nhà, cả hai cùng ngồi lịch thiệp xuống sofa, im lặng một lúc lâu thì Mộng Ánh mới lên tiếng:
Anh nói đi, Từ Vũ Khôi!
Nếu tôi nói, tôi chưa từng x@m h@i cô thì cô có tin không?( Từ Vũ Khôi nói)
Mộng Ánh nheo mày, hơi hơi nghiêng đầu rồi trả lời:
Anh nói sao?
Hít sâu một hơi đầy nặng nhọc, Từ Vũ Khôi cười nhẹ rồi bắt đầu kể:
Ngày hôm đó Đương Lâm Hàn định đưa cô tới cho một người khác chứ không phải tôi, nhưng trước đó Đinh Tuấn Trạch đã bắt tôi đến căn cứ của anh ta để tra khao về cô nên tôi mới biết cô bị bắt cóc, tôi đã âm thầm lập ra một kế hoạch để đánh lừa người của Đương Lâm Hàn rằng tôi chính là người nhận cô. Và tôi cũng chưa có hành động nào đi quá giới hạn trên cơ thể của cô.
Mộng Ánh nghe xong liền thắc mắc nói:
Chứng minh lời nói của anh là thật đi!
Cô còn nhớ liều thuốc tôi tiêm vào người cô chứ? Đó là thuốc gây ảo giác mạnh trong một thời gian ngắn, và những vết bầm tím trên người cô là tôi dùng tay bấm vào, quần áo trên người là do tôi cố tình tạo hiện trường để qua mắt bọn người của Đương Lâm Hàn thôi và tôi đã nói sẽ giết chết cô nên tôi mới đưa bạn cô và cô sang đây.(Từ Vũ Khôi nói)
Mộng Ánh liếc mắt về phía cửa sổ, nghe được những lời nói thốt ra từ miệng của Từ Vũ Khôi, lòng cô trong năm năm qua cũng nhẹ bớt đi được phần nào, cô không muốn tin nhưng nhìn gương mặt đầy nghiêm túc kia thì cô cũng được xoa dịu đi vài bước. Im lặng như đang suy nghĩ về thứ gì đó một lúc lâu, Mộng Ánh mới quay mặt lại, lạnh nhạt hỏi tiếp:
Vậy tại sao anh lại không đến để nói việc này sớm hơn mà phải để đến bây giờ?
Tôi định đưa hai người qua đây một thời gian ngắn sau khi Đinh Tuấn Trạch giải quyết xong Đường Lâm Hàn thì tôi sẽ đưa cả hai quay trở về, nhưng tôi không ngờ rằng thuộc hạ của hắn ta lại biết tôi là người mạo danh đến nhận cô nên họ đã bắt cóc em gái của tôi. Nhưng họ vẫn nghĩ rằng cô đã chết nên không đi tìm cô, và trong xuất năm năm qua tôi đành phải dấu bí mật về cô để cứu em gái mình.(Từ Vũ Khôi nói)
Mộng Ánh nghe xong liền hỏi tiếp:
Vậy bây giờ cứu được em gái của anh chưa?
Từ Vũ Khôi cười nhạt, đó là nụ cười ẩn chứa sự bất lực xem thêm một chút u buồn gì đó khiến người nào nhìn vào cũng thấy thương cảm. Từ Vũ Khôi đã cố không nhắc tới chuyện đó, nhưng lại Mộng Ánh nhắc ra và đặt câu hỏi, vì mục đích chính của cậu là đến giải đáp tất cả thắc mắc của Mộng Ánh trong thời gian qua nên Từ Vũ Khôi đành nén lòng mà trả lời vỏn vẹn hai chữ:
Mất rồi!
Mộng Ánh nghe xong vừa ngạc nhiên, vừa thương cảm, cô xoa xoa nhẹ hai mu bàn tay lại với nhau rồi hỏi:
Tôi xin lỗi vì đã nói, nhưng thay vì cứu tôi tại sao anh không đem tôi ra để cứu lấy em gái mình?
Từ Vũ Khôi cười khẩy một tiếng, rồi đưa mắt nhìn lên tấm ảnh của An An chụp lúc hai tuổi rồi nói:
Con bé dễ thương thật, rất giống Đinh Tuấn Trạch. Và tôi cứu cô là một sự lựa chọn đúng đắn, tôi để em gái mình chết là lỗi của tôi, nhưng đổi lại tôi đã cứu được không những một mà là hai người. Tôi từng yêu cô rất nhiều, ở thời điểm đó tôi có thể khiến cô thuộc về tôi nhưng nghĩ lại tôi không thể ích kỉ vì cảm xúc cá nhân mà nhẫn tâm hủy hoại hạnh phúc của một gia đình ba người.
Nói xong, Từ Vũ Khôi liền lấy trong túi áo ra ba tấm vé máy bay đặt xuống bàn, rồi đứng dậy, nói:
Cô yên tâm, thuộc hạ của Đương Lâm Hàn đã bị tôi giết chết rồi, còn một số đã vào tù rồi và cũng đến lúc tôi phải về nơi mình thuộc về!
Mộng Ánh theo phản xạ cũng đứng dậy theo, cô nheo mày nói:
Về đâu?
Nhà tù là nơi tôi sẽ về, còn cô hãy trở về Trung Quốc nơi mà mọi người luôn nhớ tới cô, tôi là người đưa cô đi, cũng là người đưa cô về. Nhớ khi quay trở về phải thật hạnh phúc, tôi hi sinh em gái mình vì hạnh phúc của cô. Tạm biệt người mà anh từng yêu…!(Từ Vũ Khôi nói)