Sự quan tâm chăm sóc nuôi dạy của cả Mộng Ánh và Diệp Nhi dành cho cô công chúa bé nhỏ An An ấy, đối với một người mẹ đơn thân như Mộng Ánh thì một mình phải tự nuôi dưỡng và chăm sóc vừa cho con có được tình yêu của cả ba lẫn mẹ là một điều rất khó cần phải cố gắng hơn rất rất nhiều.
Năm năm trôi qua nhanh tựa như một giấc mơ, mỗi ngày được tận mắt ngắm nhìn mọi thứ đang dần thay đổi, cuộc sống của Mộng Ánh dường như bị xáo trộn từ khi có cô nhóc Diễm An xuất hiện, càng lớn gương mặt của An An càng giống Đinh Tuấn Trạch, từ ánh mắt đến nụ cười nói chung là không khác gì một bản sao vừa được in ra vậy.
Cuộc sống của cô như được tô thêm màu sắc từ nụ cười của cô con gái nhỏ bé của mình, nhưng cũng làm cho cô không khỏi nhói lòng. An An mặc dù chỉ mới hơn năm tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện so với độ tuổi của mình, dù trong lòng rất muốn được gặp ba nhưng lại chưa từng máy môi hỏi Mộng Ánh về điều đó.
Cả ba sống nhờ vào số tiền mà trước đây Từ Vũ Khôi đã đưa, Diệp Nhi sau khi An An được tròn một tuổi thì cũng bắt đầu quay trở lại làm việc, còn Mộng Ánh cũng sớm đưa An An vào trường tiểu học từ lúc chỉ mới 4 tuổi để cô bắt đầu đi tìm việc làm.(lưu ý: ở Thụy Sỹ giáo dục khác với Việt Nam, ở Thụy Sỹ thì trẻ em từ 4 - 6 tuổi đã đủ khả năng học tiểu học nếu phụ huynh đồng ý.)
Như thường lệ vào mỗi buổi sáng, trong khi An An vẫn còn nằm ngủ thì cô đã thức dậy bắt tay vào công việc nấu bữa sáng. Diệp Nhi từ trên lầu bước xuống, mặc trên mình bộ đồng phục của công ty với chiếc áo sơ mi trắng và chân váy cút chì màu đen, mái tóc được búi lên gọn gàng trên cổ còn đeo một chiếc thẻ từ từ đi lại ngồi vào bàn ăn, rồi nói:
Mình gọi An An rồi nhưng con bé không chịu dậy.
Mộng Ánh thở dài một tiếng, trực tiếp đi lên phòng ngủ, cô lật nhẹ chiếc chăn ra, An An cuộn tròn người bỗng vươn vai với biểu cảm nhăn nhó, Mộng Ánh thấy vậy liền lay lay người mà nói lớn:
Con có định đi học không?
An An quay qua quay lại, lè nhè nói:
Mẹ cho An An ngủ một chút thôi mà…
Mộng Ánh im lặng đứng khoanh tay nhìn cô con gái của mình, An An đang nằm ngủ bỗng không nghe thấy tiếng của mẹ mình nữa liền nheo mắt ngồi dậy, nói:
Mẹ à…An An dậy rồi nè, mẹ đừng thế mà…
Đây là cách Mộng Ánh hay gọi cô nhóc ham ngủ này dậy vào mỗi buổi sáng, thay vì ngồi thúc dục gọi dậy thì Mộng Ánh chỉ gọi một lần rồi im lặng, lúc đó tự khắc An An theo thói quen cũng tự tỉnh dậy. Mộng Ánh hài lòng xoa mái tóc rối kia mà nói:
Dậy đánh răng đi, xong còn xuống nhà ăn sáng đó.
Vâng ạ.(An An trả lời)
Nhìn An An chạy lon ton vào phòng tắm, Mộng Ánh mỉm cười rồi quay cười đi xuống dưới bếp, Diệp Nhi ngồi trên bàn từ tốn ăn bữa sáng, thấy cô xuống liền hỏi:
Dậy rồi à?
Mộng Ánh “ừm” một tiếng rồi ngồi vào vị trí của mình, thở hít một hơi dài mà nói:
Mình nghỉ ở công ty đó rồi!
Diệp Nhi nghe xong không có bất kỳ phản ứng nào. Hai năm qua Mộng Ánh đã sáu bảy lần viết đơn xin từ chức thư ký rồi, nếu thấy Diệp Nhi tròn mắt há miệng mới gọi là bất thường.
Diệp Nhi đưa tay với lấy ly sinh tố của cô, rít một hơi dài, rồi hỏi:
Thế định làm ở đâu nữa?
Mộng Ánh suy nghĩ một hồi lâu rồi đưa mắt lên nhìn thẳng vào mặt Diệp Nhi mà nói:
Cũng đã gần sáu năm rồi, bao giờ mới có thể về lại Trung Quốc đây?
Diệp Nhi lắc đầu, nhún nhẹ vai một cái, đang định nói tiếp thì An An lon ton chạy xuống, thấy vậy Diệp Nhi đành nuốt hết tất cả vào trong họng, chuyển sang vấn đề khác:
Mới chịu dậy đó à, mau ăn sáng đi!
An An chu môi, cười hì hì rồi trả lời:
Dạ vâng.
Cũng bởi cái miệng nói ríu rít kia của An An mà bữa sáng đã diễn ra trong hơn ba mươi phút. Sau khi ăn xong, thì Diệp Nhi một mình đưa An An tới trường, trong căn nhà vừa tràn ngập tiếng cười bỗng tự nhiên rơi vào trạng thái yên tĩnh chỉ còn một mình Mộng Ánh ở nhà. Cô thở nhẹ nói một mình:
Bao giờ mới đến chiều đây!
Định quay người bước trở vào trong nhà thì một giọng nói từ đâu vang lên trả lời câu nói vừa nói của cô:
Còn 9 tiếng đồng hồ nữa là đến chiều.
Mộng Ánh theo phản xạ liền qua lại nhìn, cô nheo mắt lại đứng sững như người mất hồn hoảng vài giây, gương mặt có chút sợ hãi, sau khi lấy lại sự tỉnh táo, Mộng Ánh quay người định đóng cửa lại thì bị người đàn ông kia nhanh chóng đưa chân ra chặn ngang cửa, Mộng Ánh dùng sức cố đóng lại nhưng bất thành, người đàn ông nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nói:
Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Mộng Ánh gương mặt có chút sợ sệt, đôi mắt bắt đầu đỏ hồng lên như muốn khóc, chứa trong đó là sự tức giận hiện dõ ràng. Thẳng thắn trả lời:
Tôi không muốn nói chuyện với loại người như anh, chính anh hủy hoại đi sự trong trắng của tôi thì bây giờ anh lấy tư cách gì để nói chứ?