- Không mua thì em nghĩ nó ở đâu ra? ( Đinh Tuấn Trạch nói)
Mộng Ánh không nói gì đi thẳng vào phòng tắm. Một lúc sau tắm xong, cô bước ra tay cầm chiếc khăn trắng mềm mà lau mái tóc ướt nhẹp của mình. Nhìn thấy anh đang ngồi trên giường, vừa nhìn thấy cô ra anh gập chiếc máy tính xuống đặt sang một bên, anh đi lại phía tủ lấy ra một chiếc máy sấy tóc, giọng ôn nhu nói:
- Lại đây.
Anh chỉ tay xuống ghế, Mộng Ánh nhìn theo rồi đi lại ngồi xuống ghế. Đinh Tuấn Trạch cầm lấy chiếc khăn đã thấm nước kia lau qua một lượt rồi mới cầm chiếc máy sấy tóc lên làm khô tóc cho cô, anh bật nhiệt trung bình không quá nóng đủ làm khô tóc. Từng cử chỉ của anh nhìn qua cũng đầy sự cưng chiều,ôn nhu dành cho cô. Ai nhìn vào cũng nghĩ đây là cảnh một người chồng hết mực yêu thương và đang chăm sóc cho cô vợ của mình.
Mộng Ánh ngồi im cho sấy sóc cho mình, miệng không ngừng hỏi anh, còn Đinh Tuấn Trạch cũng chỉ biết trả lời lại những câu hỏi của cô. Một lúc sau, anh tắt máy đi cầm chiếc lược mà chải tóc cho cô:
- Được rồi!
Mộng Ánh gật đầu cô khẽ mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh!
Nói rồi cô nhanh chóng trèo lên giường đắp chăn lại, cầm chiếc gối ở bên cạnh đưa cho anh chỉ ra phía sofa:
- Anh qua sofa ngủ đi hoặc qua phòng khác cũng được!
Đinh Tuấn Trạch nhìn chiếc gối, đi lại phía giường ép cả thể của Mộng Ánh nằm xuống, anh đưa mặt kề sát gương mặt nhỏ nhắn của cô. Miệng cắn nhẹ lấy chiếc mũi cao kia trầm giọng nói:
- Nếu như muốn ngủ chung!?
Mộng Ánh cau mày đẩy anh ra khỏi người mình, nheo mày nói:
- Anh ăn gì mà nặng vậy, sắp chết em rồi!
Đinh Tuấn Trạch ngồi xuống giường cầm chiếc gối trèo qua bên phần giường còn lại rồi nằm xuống. Nằm xuống giường anh nhắm mắt lại, miệng vẫn thản nhiên trả lời lại cô:
- Ăn em!
Khéo môi cô giật giật lên, khuân mặt bỗng chốc đỏ lên như trái cà chua. Mộng Ánh thầm nghĩ trong lòng không biết anh có biết từ "ngại" là gì không nữa, sao những việc đen tối đó anh cứ thuận miệng là nhắc lại. Mà bây giờ hỏi anh còn liêm sỉ không chắc anh cũng trả lời là "không". Đinh Tuấn Trạch nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Hơi thở ấm áp của anh bao chùm lấy cơ thể cô, mặt áp vào bờ ngực săn chắc của anh, được anh ôm vào lòng khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn. Đinh Tuấn Trạch với giọng trầm ấm nói:
- Ngủ đi, mai còn đi làm!
Mộng Ánh không nói gì, cả hai dần chìm vào giấc ngủ...Sáng sớm hôm sau, Đinh Tuấn Trạch cùng cô đến tập đoàn. Trong phòng làm việc của anh, Đinh Tuấn Trạch xem qua một số tập tài liệu rồi đưa cho Trần Phong, gương mặt nghiêm túc đến lạnh lùng anh lạnh giọng nhìn qua phía Trần Phong, nói:
- Đến phòng họp!
Trần Phong gật đầu, đáp:
- Vâng!
Nói rồi, Đinh Tuấn Trạch rời khỏi phòng làm việc đi thẳng đến phòng họp...
Chuyển cảnh, ở sân bay một cô gái mặc trên người bộ trang phục giản dị là hoodie màu đen cùng với quần ống rộng màu trắng sữa, chân đi đôi giày Sneaker màu đen của hãng Nike, tóc được uốn xoăn nhẹ, chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt còn lại đã bị khẩu trang che lại. Vừa ra đến sảnh sân bay, gọi một chiếc taxi rồi đặt chiếc vali của mình vào và ngồi vào trong xe.
Chiếc taxi di chuyển, tài xế quay sau hỏi:
- Cô muốn đi đâu vậy?
- Đến tập đoàn TKNK ạ!
Từ sân bay đến tập đoàn TKNT cũng khá xa, khoảng một tiếng sau mới đến nơi. Dừng lại trước cổng, nhanh chóng trả tiền xe rồi bước xuống:
- Làm phiền nhưng có thể đưa vali của tôi đến địa chủ này được không?
Lấy điện thoại ra gửi địa chỉ cho tài xế rồi quay đi thẳng vào trong. Chuẩn bị đi vào trong thì bị bảo vệ chặn lại:
- Phiền cô cho tôi xem thẻ xác nhận nhân viên của tập đoàn.
Đinh Ngọc Lan tháo khẩu trang ra, mỉm cười nói với bảo vệ:
- Chú ơi, cháu là người quen của Đinh tổng, chú cho cháu vào đi.
Bảo vệ nhìn Ngọc Lan với ánh mắt đầy nghi ngờ, định lấy điện thoại ra gọi thì bị Ngọc Lan chặn lại:
- Chú đừng gọi, cháu chỉ muốn tạo bất ngờ thôi, chú tin cháu đi mà!
- Vậy được rồi, nhưng nếu có gặp vấn đề gì, cô phải chịu trách nhiệm trước chủ tịch! ( Bảo vệ nói)
Ngọc Lan cảm ơn rồi quay người bước vào, đi lại quầy tiếp tân, hỏi:
- Chị ơi cho em hỏi, phòng của chủ tịch ở đâu vậy?
Cô tiếp tân mỉm cười nói:
- Không biết cô có đặt lịch hẹn và có sự đồng ý của Đinh tổng không vậy?
Ngọc Lan nở nụ cười gượng, trong lòng đang mắng chửi người anh họ của mình, cứ làm giá mãi lên muốn gặp được anh không khác gì muốn gặp thần tượng, thậm trí là khó hơn. Ngọc Lan lắc đầu, trả lời:
- Em không có, nhưng em là em gái của Đinh tổng, chị cho em vào nha!
Cô tiếp tân ngạc nhiên, nhưng một lúc sau lại thu vẻ ngạc nhiên lại, nói:
- Đinh tổng có em gái sao?
Ngọc Lan xua tay nói:
- Là em họ!
Lúc này cô tiếp tân mới tin, liền chỉ đường cho Ngọc Lan. Theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, Ngọc Lan đi lên nơi làm việc của Đinh Tuấn Trạch, gõ cửa một lúc lâu không thấy có phản hồi, không nghĩ nhiều Ngọc Lan mở cửa ra đi vào bên trong nhìn xung quanh không có ai:
- Đi đâu rồi?
Đưa mắt nhìn qua một lượt, Ngọc Lan đi lại ngồi xuống sofa một mình nhận xét tham quan phòng làm việc của anh. Mộng Ánh từ bên ngoài bước vào nhìn thấy ai đó đang ngồi trên ghế sofa, cô nheo mắt tò mò đi lại:
- Cô là ai vậy?