Sáng sớm dậy , Mộng Ánh lấy tay dụi dụi dần mở mắt ra , nhìn xung quanh mọi thứ hoàn toàn lạ lẫm với cô , hôm qua do bị hạ dược nên cô không nhớ anh đã đưa cô đi đâu , kí ức âm ỉ của tối hôm qua bỗng lùa về trong tâm trí của cô. Mộng Ánh khó khăn ngồi dậy , toàn thân đau nhức nhất là phần dưới có cảm giác như tê liệt luôn rồi . Tựa người vào đầu giường cô nhìn xung quanh căn phòng mọi thứ đều gọn gàng ,càng nhìn cô càng nghĩ tới cảnh mập mờ tối qua , cô đỏ mặt tay vỗ nhẹ đầu mình vài cái ,nói :
- Aiss...Mộng Ánh ơi là Mộng Ánh mày đã làm ra cái trò gì vậy nè!
Cô chợt nhớ ra điều gì đó , Đinh Tuấn Trạch đâu rồi?Lòng bắt đầu có chút hụt hẫng , nhìn qua một lượt Mộng Ánh thấy một bộ đồ được để sẵn ở trên giường , cầm lấy chiếc váy định rời khỏi giường vào phòng tắm , nhưng chưa kịp lật chăn ra thì một tiếng" cạch " , Đinh Tuấn Trạch bước từ ngoài bước vào trong bộ đồ mặc ở nhà màu trắng , cốc sữa bốc khói cầm trong tay , những ngón tay thon dài liên tục động đậy có lẽ do quá nóng , ánh mắt mông lung chứa nhiều sự ôn nhu di chuyển về phía cô , trầm giọng nói :
- Uống đi.
Mộng Ánh nhìn cốc sữa trước mặt rồi liếc mắt sang chỗ khác , Đinh Tuấn Trạch thấy biểu cảm của cô , đặt cốc sữa sang một bên anh liền leo lên giường ôm cô vào lòng , hỏi :
- Em sao vậy , anh làm gì sai sao?
Mộng Ánh gạt tay anh ra , nói :
- Không sao , tránh em ra!
Đinh Tuấn Trạch khó hiểu không biết mình đã làm sai điều gì mà mới sáng sớm cô đã giận mình :
- Nói đi!
Mộng Ánh giọng giận dỗi trách mắng :
- Sao hôm qua anh không từ chối?
Đinh Tuấn Trạch bật cười trước sự ngây thơ của con mèo nhỏ này , lấy tay nựng má cô lên đầy vẻ cưng chiều :
- Anh không ngu!
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau một cách vui vẻ , khiến người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng họ là cặp đôi mới cưới . Một lúc sau , Mộng Ánh bước từ nhà tắm bước ra mặc trên người bộ váy hồng lụa , cô mới đầu còn hơi bỡ ngỡ lưỡng lự không dám đi xuống nhưng đứng đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cô mới từ từ đi từng bước khó khăn xuống nhà . Vừa bước xuống bậc cầu thang cuối cùng thì thấy một nhóm người hầu khoảng 5 6 người đang đứng nhìn về phía cô bằng ánh mắt ngạc nhiên chứa đầy sự tò mò . Mộng Ánh không để ý , liền đi lại phòng ăn , cô ngồi xuống nói :
Bình thường anh có hay đưa ai về nhà không?
Đinh Tuấn Trạch nheo mày nhìn cô , nói :
Chưa từng! Nhưng sao em lại hỏi vậy?
Mộng Ánh nghe câu trả lời chắc nịch của anh , cô liền hiểu ra tại sao những người giúp việc lúc nãy lại nhìn cô như vậy .Mộng Ánh lắc đầu nhìn xuống bàn ăn , cô nói :
Không có gì đâu . Nhưng anh chưa ăn sao?
Ừm , chờ em! ( Đinh Tuấn Trạch nói )
Mộng Ánh khẽ cười rồi cả hai cùng ăn sáng . Sau khi ăn sáng xong , cô ngồi trên sofa tivi còn Đinh Tuấn Trạch cặm cụi tập trung vào màn hình laptop , thỉnh thoáng đưa mắt xuống nhìn tập tài liệu rồi lại nhìn lên , những ngón tay dài thon thả gõ lên những nút phím , gương mặt trầm ngâm thỉnh thoảng cặp mày khẽ nheo lên , khiến người ta càng nhìn càng thấy mê không rời mắt .Mộng Ánh dựa vào người anh , nói :
Sao em không được đến tập đoàn?
Đinh Tuấn Trạch đưa mắt nhìn sang cô một tay luồn qua ôm lấy chiếc eo nhỏ ấy ,đôi mày khẽ nhíu lại anh trầm giọng nói :
Việc của em là ngồi im , qua hoạt động mạnh như vậy em vẫn còn sức muốn đến tập đoàn làm việc sao?
Mộng Ánh ngồi thẳng người dậy ,đánh anh một cái vào vai , cô đưa mắt lên lườm anh nói :
Ngoài cái đấy ra anh còn nghĩ được cái gì không?
Đinh Tuấn Trạch đặt chiếc laptop xuống xoay người lại nhìn cô rồi nói :
Rất nhiều!
Khoé mắt cô giật giật lên nhìn anh , theo như cô biết thì với cái đầu của anh ngoài được sử dụng vào công việc ra thì suy nghĩ trong đầu anh chỉ toàn là những việc đen tối , lúc bình thường thì không sao , nhưng sơ hở ra là anh lại nói ra những câu không thể nào mà sáng hơn . Mộng Ánh di chuyển người ngồi né anh ra , nói :
Công việc của em thì ai làm thay em , mau đưa em đến tập đoàn đi!
Trần Phong làm thay em. ( Đinh Tuấn Trạch nói )
Vậy em muốn về nhà! ( Mộng Ánh nói )
Sớm muộn gì thì đây cũng là nhà em...(Đinh Tuấn Trạch nói )
Em muốn đi chơi với Diệp Nhi, ở đây chán lắm! ( Mộng Ánh nói )
Đinh Tuấn Trạch quay sang nhìn cô , anh khẽ nhếch mép lên cười gương mặt bỗng trở nên tà mị , lạnh giọng nói :
Vậy lên phòng anh "chơi" với em!
Anh nhấn mạnh chữ "chơi" khiến cô khẽ run người , cô gượng cười nuột ngụm nước bọt vào trong họng nói :
À vậy thôi , tự nhiên em thấy ngồi ở đây vui hơn.
Đinh Tuấn Trạch không nói gì quay lại tiếp tục làm việc , lúc này Mộng Ánh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một chút , còn ở cạnh anh ngày nào là cô phải đề phòng anh lúc đấy , Đinh Tuấn Trạch là người như thế nào ai cũng biết anh người dám nói thì dám làm , trong trường hợp này im lặng là cách tốt nhất không thì hậu quả khó mà tránh được.
Cứ như vậy , coi như cả một ngày hôm đó Mộng Ánh chỉ ở yên trong căn biệt thự của anh , cảm giác cứ như bản thân cô đang bị giảm lỏng vậy . Đến tối ,Đinh Tuấn Trạch từ ngoài bước vào phòng thấy cô ngồi trên giường đang suy nghĩ điều gì đó , anh liền hỏi :
Em đang nghĩ gì vậy!
Mộng Ánh giật mình nhìn lên không biết anh đã vào từ lúc nào , cô nhăn mặt nói :
Anh định để em ở đến bao giờ , cho em về nhà đi để em còn tắm nữa!
Đinh Tuấn Trạch không nói gì đi ra khỏi phòng , một lúc sau anh quay lại trên tay cầm một bộ đồ đưa lên cho cô :
Đồ của em , bây giờ thì đi tắm đi mai anh sẽ đưa về!
Mộng Ánh cầm lấy bộ đồ từ tay anh , thắc mắc hỏi :
Anh lấy đâu ra vậy?
Không mua thì em nghĩ nó ở đâu ra? ( Đinh Tuấn Trạch nói )