Triệu Y Vân cảm thấy trong nhà chán nản nên muốn ra ngoài tản bộ. Cô xuống dưới nhà xin phép mẹ rồi mới đi ra ngoài. Bước đi trên đường cô nhìn ngắm mọi thứ. Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại chặn đường cô.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày khó hiểu đang định vòng sang bên kia đi tiếp thì lúc này cửa xe mở ra, Cố Dạ Bạch bước xuống. Cô nhìn thấy là anh đang định lên tiếng chào hỏi thì vội im bặt.
Khuôn mặt của anh giờ đây khiến cô có chút sợ hãi. Không để cô kịp phản ứng Cố Dạ Bạch lạnh lùng lắm cổ tay cô kéo vào trong xe.
Triệu Y Vân lúc này mới hoàn hồn, cô muốn ra khỏi xe nhưng lại bị anh quát lớn:
- Em ngồi yên đó cho tôi.
Dứt lời cánh cửa xe bị anh dùng lực đóng sầm lại khiến cô giật nảy mình. Trong lòng cô không hiểu tại sao thái độ ban sáng với bây giờ của anh lại khác nhau đến vậy. Nhưng cô đầu có làm gì anh chứ, tại sao lại cưỡng ép cô vào trong xe như vậy.
Nhưng bản thân cô cũng không hiểu sao lại nghe lời anh mà ngồi im. Cố Dạ Bạch ngồi vào ghế lái rồi đạp ga lao đi. Trong xe im lặng không có tiếng nói, cô thắc mắc không biết anh định đưa cô đi đâu nên đành lên tiếng nói:
- Ngài định đưa tôi đi đâu vậy ?
Không có tiếng trả lời, Triệu Y Vân khẽ nhíu mày nhìn anh rồi nói tiếp:
- Tôi hỏi ngài định đưa tôi đi đầu, tại sao ngài lại không trả lời.
Cố Dạ Bạch vẫn lạnh lùng lái xe không trả lời cô. Đến lúc này trong lòng cô dần xuất hiện tia sợ hãi. Cô không biết anh ta định đưa mình đi đâu. Bản năng cô muốn chạy nhưng lý trí lại bình thản đến kì lạ. Triệu Y Vân bặm môi nhìn anh hỏi lại lần nữa:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu, nếu anh không trả lời tôi sẽ mở cửa nhảy ra khỏi xe đấy.
Nghe thấy lời uy hiếp của cô, Cố Dạ Bạch khẽ đưa mắt liếc nhìn sang cô rồi lạnh lùng nói:
- Em không dám, nếu nhảy khỏi xe với tốc độ xa đang lao nhanh thể này cả người em sẽ không còn nguyên vẹn.
Vậy nên không muốn chết thì ngồi im lặng cho tôi.
Những câu nói sắc bén của anh khiến cô rùng mình. Cố Dạ Bạch nói không sai nếu cô nhảy khỏi xe lúc này chắc chẵn sẽ chết. Vậy nền cô đành ngồi im lặng chờ khi xe dừng lại cô sẽ nhanh chân bỏ chạy.
Triệu Y Vân âm thầm gửi định vị cho Hắc Phong Hiên mong anh sẽ đến cứu mình. Nhìn tin nhắn đã được gửi đi lúc này trong lòng cô mới chợt thở phào. Cố Dạ Bạch biết cô đang làm gì nhưng anh cũng không ngăn cản. Cái chính anh muốn Hắc Phong Hiên lộ mặt để anh tra hỏi mọi chuyện.
Hắc Phong Hiên đang ngồi trên xe lúc này điện thoại có tin nhắn gửi đến. Hắn ta cẩm lên mở ra thì thấy định vị mà cô gửi. Hắc Phong Hiên khẽ nhíu mày lo có dự cảm chẳng lành, liền nói với tên đàn em đang lái xe:
- Quay ngược xe lại, đi ra phía ngoại thành.
Tên đàn em cũng không nhiều lời nhận lệnh rồi làm theo. Nhưng chiếc xe của hắn đang trên cao tốc, vào thời điểm này khá đông xe không thể quay đầu. Vậy nên muốn ra ngoại thành chỉ còn cách đi tiếp rồi vòng lại sau.
Chiếc xe của anh dần rời khỏi thành phố, Triệu Y Vần ngồi trong xe trong lòng không khỏi lo sợ vì không biết bản thân bị đưa đi đầu. Đôi mắt cô khẽ liếc sang anh, trong đầu cô chợt xuất hiện hình bóng của người đàn ông trong giấc mơ của cô. Nhìn dáng người của anh khá giống với người đó.
Đi tầm khoảng 20 phút cuối cùng chiếc xe của hai người cũng dừng lại trước một căn biệt thự có diện tích nhỏ hơn. Phía ngoài cổng là hai người canh gác mở cổng. Trên người họ ai nấy cũng đều cầm súng điều này khiến cô lo lắng nhiều hơn.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Cố Dạ Bạch mở cửa xe bước xuống. Anh nhanh chóng vòng qua phía bên kia mở cửa xe cho cô. Nhìn thấy cô không muốn xuống không còn cách nào khác anh đành nắm cổ tay cô rồi kéo ra khỏi xe.
Triệu Y Vân vùng vằng muốn thoát khỏi tay anh nhưng không được. Cô lớn giọng trừng mắt nhìn anh nói:
- Anh muốn làm gì, tại sao lại đưa tôi đến nơi này. Tôi không đi đâu cả anh mau đưa tôi về nhà đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh vì tội bắt cóc.
Cố Dạ Bạch vẫn không mảy may lay động trước câu nói de doạ của cô. Anh bước nhanh kéo cô vào trong nhà.
Triệu Y Vân không muốn vào, cô vùng vấy muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của anh. Thấy cách này không được cô liền đưa tay anh lên miệng mà căn chặt.
Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày khi cơn đau truyền đến từ bàn tay, nhưng anh vẫn cố chấp không buồng mà mạnh bạo kéo cô vào trong nhà rồi đi đến một căn phòng lớn, mở cửa ra rồi nhanh chóng đóng lại.
Bàn tay anh vẫn bị cô cắn chặn không buông, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, mùi máu tanh xộc vào miệng cô lúc này Triệu Y Vân mới nhả ra. Cố Dạ Bạch buông cổ tay cô ra, Triệu Y Vân thấy cơ hội liền quay người bỏ
chạy.