Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 13: Con mồi trong lòng bàn tay




Là một người tàn tật... Vì vậy cô đã rất vinh hạnh bị nhốt lại.

Nửa đời trước cô mới quay trở về nước, còn chưa kịp ngắm nhìn núi non, sông biển của nước nhà đã bị nhốt vào trong phòng cưới.

Vừa đáng buồn vừa đáng tiếc, cũng rất đáng thương.

Tốt xấu gì cuộc đời cũng đã bắt đầu lại, cô phải quyết tâm leo lên đỉnh cao để hát vang mới được!

Dung Hoa cao một mét tám chín, An Cẩm cao một mét bảy sáu, chính xác một chút thì là một mét bảy mươi lăm phẩy năm tám, đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của một người phụ nữ đi theo phong cách gợi cảm.

Cô gái cao một mét bảy lăm bị anh ôm trọn vào lòng, khung xương của cô rất nhỏ nên trông cũng nhỏ nhắn, đáng yêu.

Vóc dáng của An Cẩm cao ráo, nhưng khung xương lại rất nhỏ, chiếc eo bằng phẳng không chút thịt thừa, anh dùng một tay ôm chặt eo cô là có thể sẽ được eo và áo lót của cô.

Nhìn qua có thể thấy bình thường có rất chú trọng việc giữ dáng.

Anh rất thích cơ thể bé nhỏ này.

Dáng vẻ dịu dàng càng làm anh yêu thích không muốn buông tay.

“Cô là vợ của tôi.” Anh thì thào, đặt đầu lên vai cô, nghiêng đầu hôn lên gò má cô.

Ngay cả gò má cũng xinh đẹp như vậy. Không hổ là vợ mình!

Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một người hay chém gió, nhanh miệng không ai bằng, tuổi còn trẻ nhưng cho người ta cảm giác như một tay già đời.

Người không quen cô sẽ chìm đắm vào khuôn mặt xinh đẹp và tính cách mạnh mẽ của cô.

Nhưng những người quen cô chỉ cười khẩy, cô chém gió phần phật, nhưng thực ra cô còn chưa từng yêu đương với một người đàn ông nào. An Cẩm chính là người chỉ biết lý thuyết suông chứ chưa từng thực hành!

Bên ngoài giả vờ hư hỏng, dáng vẻ lại xinh đẹp nên khiến người ta cảm thấy cô là gái hư, nhưng thực ra trái tim cô vô cùng thuần khiết.

Cô giống như một chú thỏ, chỉ cần thấy một luồng khói thôi cũng chạy mất dạng. Dường như anh nhớ lại dáng vẻ khóc đến nỗi như một bé mèo nhem nhuốc của cô, anh nhớ lúc đó cô ôm anh rồi khóc rất đau thương.

Anh không hiểu, tại sao cô lại khóc một cách đau thương như vậy?

Dung Hoa năm tám tuổi đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn cô bị người ta đưa đi, vì đã hoàn thành kế hoạch nên lập tức vứt cổ ra khỏi đầu.

Trước khi cô bé rời đi còn quay đầu lại nhìn anh lần cuối, nụ cười đó như một cơn ác mộng đeo bám anh hằng đêm, nó liên tục nhắc nhở với anh rằng anh đã lừa gạt một cô bé đơn thuần.

Anh nở nụ cười mỉa mai, anh không thể thoát khỏi cơn ác mộng quấn lấy anh, sự hung ác lập tức dâng trào trong anh, anh muốn tiêu diệt cô hoàn toàn! Để cô vĩnh viễn biến mất khỏi cơn mơ của anh!

Ngây thơ? Chỉ là ngu ngốc mà thôi!

Sau này, anh tìm đến một chuyên gia thôi miên giỏi nhất thế giới, nhưng không thể nào chưa được giấc mơ này của anh. Anh cứ liên tục quay trở về ngày hôm đó, cảnh tượng đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh. Hơn hai mươi năm cuộc đời, anh đã từng thử đi tìm phụ nữ, nhưng anh vừa nhìn thấy phụ nữ đã cảm thấy ghê tởm.

Cơn mơ dài đến vô tận cử hành hạ anh, suýt nữa đã ép anh đến phát điên. Anh lục tung cả Trung Quốc, cả thế giới lên cũng không tìm thấy được cô gái tên Nhậm Cẩm.

Dung Hoa trở nên u ám, anh biết mình bị lừa rồi. Mới chỉ năm tuổi mà đã nói dối, có thể thấy cũng không phải là người đáng để anh phải hao tâm tổn sức tìm kiếm.

Anh cười khẩy, anh nham hiểm nhưng cô cũng chẳng khác bao nhiêu! Uổng công anh tin tưởng cô như vậy! Khuôn mặt trong ngây thơ, vô tội nhưng lại nói dối thành tính. Anh muốn tìm một người để giết chết cô!

Ngũ mã phanh thấy cũng không quá đáng chút nào!

Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát. Sẽ có một ngày u ám nào đó anh sẽ bắt được cô!

Lần đầu nhìn thấy cô, Dung Hoa đã biết cô chính là Nhậm Cẩm!

Ngoài ô cửa xe, An Cầm mặc một chiếc áo khoác gió, bên trong mặc chiếc áo len xẻ sâu. Lúc đó cô đeo tai nghe, lang thang khắp các ngóc ngách ở thủ đô. Mùa thu, lá cây đã chuyển đỏ, lá phong rơi đầy đất làm cho nền đất đỏ như máu. Cô khẽ nheo mắt, ngậm que kẹo trong miệng, ngẩng đầu nhìn đèn giao thông. Đèn vừa chuyển sang xanh, cô cắn vỡ chiếc kẹo trong miệng rồi ném que kẹo vào trong thùng rác. Cô đưa tay lên che kín chiếc áo, sau đó cúi đầu đi qua đường.

Trời đã cuối thu, những cơn gió rét thấu xương, lạnh đến mức mỗi cô run cầm cập. Từ nhỏ đến giờ, cô sợ nhất là lạnh.

An Cẩm không phải là một người ngoan ngoãn biết thân biết phận, bố không cho cô về nước nhưng cũng không có sức đầu để ngăn cản cô nên cô vẫn có rất nhiều cách để trở về. Đây là lần thứ n cô chạy về nước, nhưng cô chưa từng về nhà họ An. Từ những thông tin bổ cô nhận được thì cô vẫn đang ngoan ngoãn ở nước ngoài.

Cô về nước không phải vì chán đồ ăn ở nước ngoài, đồ ăn ở Murbank vẫn có thể thay đổi được.

Chủ yếu là vì tâm lý phản nghịch và cũng là để phát tiết sự bất mãn trong lòng mình.

Dung Hoa ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người con gái kia, sau đó hơi nghiêng người về phía trước. Trong đôi mắt đen như mực kia có cất giấu sự lạnh lẽo cùng tàn ác khiến người khác run sợ.

Đúng là cô!

Nhậm Cẩm, An Cẩm?

A!

Chỉ sai một chữ. Từ nhỏ đã biết cách nói dối rồi,

Từ trước đến giờ Dung Hoa muốn gì thì chưa từng để vuột mất.

Anh muốn nhìn xem người con gái này có thể giả bộ đến khi nào. Anh không tin là cô ngây thơ, vô hại, yếu đuối đến vô dụng như vẻ ngoài.