Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 12: Ác giả ác báo




Cậu bé thấy cô bé mím môi tỏ vẻ không vui. “Họ đến tìm em à?” Cậu bé nhìn cô bé.

Câu nói này là để khẳng định lại. “Không phải!” Cô bé nghiêm mặt phủ nhận, ôm lấy con thỏ rồi im lặng chạy vào trong bụi có cao tầm một mét kia, sau đó cúi đầu trốn đi. “..” Dung Hoa ôm lấy chiếc hộp hình hoạt hình rồi lết chiếc chân bị thương đi về phía kia, bụi cỏ chỉ cao đến eo của cậu. Việc này làm cho Cẩm Nhi cảm thấy khó chịu, cô bé đứng bật dậy, chiều cao còn chưa bằng cây cỏ, giống hệt như một trái bí đao lùn tịt đứng trước mặt cậu: “Tại sao anh lại cao hơn em?”

Dung Hoa suy nghĩ: “Vì anh lớn hơn em.”

An Cẩm: “Em năm tuổi rồi đó!”

Dung Hoa: “Anh lớn hơn em, anh tám tuổi rồi.”

An Cẩm khó chịu lẩm bẩm: “Em lừa anh đấy, thực ra năm nay em chín tuổi rồi!”

“Vậy thì em lùn thật đấy.”

An Cẩm bĩu môi: “Thực ra, thực ra em mới năm tuổi...”

Dung Hoa ngồi xổm xuống, không tiếp tục tranh cãi với cô bé nữa: “Em tên là gì?”

An Cẩm cúi đầu ôm lấy con thỏ của mình: “Cẩm Nhi.”

“Tên đầy đủ?

“Nhậm Cẩm!” An Cẩm chột dạ mà trả lời.

Mẹ nói, không được cho người khác biết tên thật. Trừ bố mẹ ra thì không được nói với những người không quen biết.

Cô bé cũng không có ý muốn lừa anh trai đầu. Sản nghiệp nhà họ An rất lớn, An Cẩm đã từng bị bắt cóc rất nhiều lần nên đã có kinh nghiệm. Cô bé đã cứu anh trai này, nhưng cũng không thể nói ra tên của mình.

Vậy thì cô bé vẫn là một đứa trẻ ngoan.

“Ừm.” Dung Hoa gật đầu.

“Em bảo họ qua đây đi, gọi xe cấp cứu cho anh được không Cẩm Nhi?” Cậu bé đi đến ngồi xổm trước mặt cô bé, giống như một con sói đuôi to đang dụ dỗ một cô bé năm tuổi, trong lòng không hề cảm thấy chút áy náy nào.

“Nếu không, anh sẽ chết đấy...”

“Anh sẽ chết thật sao?” Vành mắt An Cẩm ửng đỏ, cô bé lưỡng lựrồi cúi đầu cắn môi.

Từ chết này đả kích cô bé rất mạnh.

Những khó khăn lắm cô bé mới chạy ra đây được, cô bé không muốn về nhà.

“Nhưng Cẩm Nhi không muốn về.” Cô bé ngẩng đầu lên, thoáng đau buồn mà nhìn cậu bé, trong lòng cảm thấy rất khó xử.

“Vậy Cẩm Nhi không cần anh nữa sao?” Cậu cúi đầu xoa đầu An Cẩm, giọng nói rất dịu dàng: “Nếu như Cẩm Nhi không cần anh nữa, vậy thì anh sẽ chết thật đấy, sẽ không quay về nữa đâu.” Cô bé hiểu được chết có nghĩa là gì, trái tim lập tức đập loạn, cô bé ôm chặt con thỏ rồi gật đầu một cái, bước ra khỏi bụi cỏ. “Ngoan, bảo họ gọi xe cứu thương đến đi, đừng để họ phát hiện ra anh, cứ đi về phía trước đi.” Dung Hoa đứng trong bụi có cô bé vừa đi ra, nhỏ giọng dặn dò.

Cậu bé nhìn bóng lưng bé nhỏ ngoan ngoãn đi về phía trước, nụ cười nơi khóe môi lập tức biến mất. An Cẩm mím môi, ôm con thỏ đi về phía trước, cô bé cảm thấy hơi do dự, quay đầu lại nhìn cậu bé, cô bé đã từng thấy ánh mắt đó từ mẹ mình. Sau đó, bà ấy không quay về nữa.

“Cẩm Nhi, nghe lời mẹ, đừng quay đầu lại, cứ bước về phía trước. Nhắm mắt che tại lại, đừng quan tâm đến chuyện gì hết.” “Cẩm Nhi, mẹ yêu con.” An Cẩm quay mạnh đầu lại, ôm chặt lấy con thỏ trong lòng rồi chạy về phía Dung Hoa, ôm lấy cậu rồi khóc òa lên.

Cơ thể Dung Hoa cứng đờ, vẻ mặt hơi khó coi, vẻ lạnh lùng phủ kín khuôn mặt cậu bé.

Những người đó đang tìm cậu, cậu không thể quang minh chính đại mà quay về nhà họ Dung được. Nhưng nếu như không lập tức đến bệnh viện thì cậu không sống nổi, vết thương trên người sẽ bị nhiễm trùng rồi cậu sẽ chết.

“Cẩm Nhi không muốn anh sống sao?” Cậu xoa đầu cô bé.

“Anh ơi, sau này anh có quay lại tìm Cẩm Nhi không?” Cô bé vùi vào lòng cậu bé, buồn bã hỏi.

“..” Dung Hoa mím chặt môi, nói: “Có.”

Từ trước đến giờ, khi cậu nói dối chưa từng có bất cứ sơ hở nào.

Trong thế giới của cậu chỉ có mạnh nuốt yếu, nếu không thì họ chỉ có thể làm đá lót đường cho kẻ mạnh từng bước bước lên trời.

Chỉ trách cô bé xui xẻo gặp phải cậu thôi!

“Anh ơi, Cẩm Nhi yêu anh.” An Cẩm ngửa đầu, ngoan ngoãn nhìn cậu bé.

Mới quen biết một ngày, cô bé đã ỷ lại vào cậu rồi. Bởi vì cô bé đã cứu mạng của anh trai này.

Cái mạng này là của cô bé.

“Cái này cũng cho anh, anh ơi, anh đừng chết.” Nước mắt cô bé rơi lã chã, vẻ mặt tủi thân mà nhìn cậu bé, vành mắt phiếm hồng. Sau khi đưa con thỏ cho cậu bé, cô bé đã chạy đi xa rồi.

Cậu bé thấy vành mắt cô đỏ hoe, còn quay lại nhìn cậu một cái rồi mới chạy về phía rừng cây gọi mấy tiếng, mấy người vệ sĩ đi ra khỏi đó đều mặc một bộ đồ màu đen.

Mọi người vây quanh cô bé, hết thở dài rồi lại thở ngắn, kiểm tra khắp nơi thì thấy cô bé không bị thương ở đâu cả.

Không lâu sau, mấy chiếc xe màu đen đã dùng trước mặt cô bé, một người đàn ông cao ráo, thon thả bước xuống. Người đó vươn tay ra ôm lấy cô bé, An Cẩm nằm lên vai người đó, đến tận khi lên xe cô bé vẫn không quay đầu lại.

Rất nhiều năm sau đó anh mới hiểu, lúc có con nhỏ, cái ôm đó có cảm giác như thế nào, ánh mắt lần cuối đó có cảm giác như thế nào.

Cô bé đó đã biết trước con rắn mà mình cứu sẽ không quay trở về tim mình.

Cô vẫn luôn không quay đầu lại vì sợ sẽ liên lụy đến anh.

Sau này, trong giấc mơ mỗi đêm anh đều mơ thấy cảnh tượng đó.

Anh lừa gạt một cô bé đơn thuần, lương thiện.

Cho đến rất nhiều năm sau, khi anh trải qua rất nhiều chuyện mới biết được.

Hóa ra cô bé biết hết, hiểu hết tất cả.

Giây phút đó, trái tim Dung Hoa như quặn lại.

Nếu lúc đó anh giữ cô bé lại, có phải sau này có thể tìm được cô không?

Họ cũng sẽ không phải trải qua nhiều năm như vậy mới gặp được nhau.

Cô cũng sẽ không dùng ánh mắt xa lạ đó nhìn anh.

Dung Hoa nhìn về phía xa, trên mặt không có cảm xúc gì.

Thân phận Cẩm Nhi không hề tầm thường, cậu có thể thấy được của quần áo của cô bé.

Cậu mím môi rồi quay về trong bụi cỏ, ném con thỏ ngu ngốc trong tay vào trong rãnh nước, khóe môi nở một nụ cười mỉa mai.

Rất nhanh chiếc xe đó đã đi xa, không ngoài dự đoán của cậu, không lâu sau thì xe cứu thương đã đến. Dung Hoa yếu ớt đi về phía trước, nhân viên cấp cứu phát hiện cậu chính là người duy nhất sống sót.

Dung Hoa được đưa lên xe cứu thương rời khỏi chỗ đó.

Có thể là do báo ứng của anh, năm hai mươi tuổi, lúc cuộc sống anh đang rất suôn sẻ, anh là Tử gia ở thủ đô, mặt mũi tuấn tú, khí chất dịu dàng như ngọc, lạnh lùng, ai ai ở thủ đô đều hâm mộ Tứ gia. Lúc đó anh có một cuộc đời tươi sáng, một tương lai xán lạn.

Đột nhiên một vụ tai nạn xe đã khiến đôi chân của anh bị tàn phế.

Nực cười nhất là thủ phạm của vụ tai nạn xe đó là một tên cần thuốc, cậu ta là cậu ấm của một nhà bình thường đến không bình thường hơn. Điều tra hết mười tám đời tổ tông của cậu ta thì đây vẫn chỉ là một vụ tai nạn xe thông thường.

Đây có thể là vòng lặp nhân quả báo ứng của anh.

Năm hai mươi tuổi, An Cẩm du học trở về. Bố ruột của cô đuổi cô đi nhiều năm như vậy, trừ gửi tiền ra thì không thèm quan tâm hay hỏi han gì, nuôi con theo phong kiểu nuôi thả. Nhưng có lẽ nhờ vậy nên hai người mới có thể sống lâu hơn một chút.