Chiều muộn, anh gọi điện rủ Khánh Ngọc vào bệnh viện, rồi một lúc hai đứa đi ăn tối cùng nhau và thảo luận chuyện của cô luôn, nhưng cô bảo không rảnh, anh đành một mình lái xe vào đó. Ông John đã được chuyển ra phòng ngoài.
Bà Trân vừa thấy anh đã mỉm cười.
"Bố con hôm nay khỏe lắm, đã tỉnh táo, và còn nói chuyện nhiều với mẹ."
"Bố ngủ lâu chưa ạ?"
"Chỉ mới ngủ được mấy phút thôi. Công việc của con hôm nay mệt lắm không? Vất vả cho con phải giải quyết hai ba việc."
"Con khỏe mà mẹ. Hôm nay bác sĩ có nói bố tiến triển tốt hơn không mẹ?"
"Có, bác sĩ nói bố con hồi phục rất tốt. An Nhiên nói chỉ cần sau này tập vật lý trị liệu khoảng hai tháng là bố con sẽ trở lại bình thường." Bà Trân nói rồi sụt sịt "Mẹ cứ như đang mơ, không ngờ bố con bị đột quỵ mà còn hồi phục. Nói ra mới thấy mình mang ơn con bé Nhiên. Tất cả cũng nhờ con bé. Mà tánh tình nó tốt thật, không có ca trực cũng ghé qua thăm bố con."
"Mẹ có vẻ quý An Nhiên rồi hả?"
"Mẹ chưa thấy đứa con gái nào dễ thương như An Nhiên. Cung cách từ tốn, nhẹ nhàng, và hết lòng với bệnh nhân."
Philip hiểu An Nhiên đã giúp bố anh thoát hiểm nhưng vì trong thâm tâm anh vẫn nghĩ An Nhiên chỉ là người thực dụng, không hoàn toàn tốt bụng như mẹ anh đã nhận xét. Kiểu người của cô chỉ vì vật chất, mở miệng là đề cập đến tiền. Anh rất dị ứng với loại người như cô.
Anh ngồi một lúc, bố vẫn còn đang ngủ, nên anh xin phép chạy tới nhà Khánh Ngọc rồi sẽ quay lại sau. Tới đầu hẻm nhà cô, Khánh Ngọc đã đứng đợi anh trước ngõ. Anh muốn vào nhà chào ba mẹ cô, nhưng Khánh Ngọc bảo ba mẹ cô không có nhà. Thế là Philip đưa Khánh Ngọc tới một nhà hàng sang trọng.
Ngồi bên cạnh anh, trong lúc đợi người phục vụ mang thức ăn ra, Khánh Ngọc tranh thủ chụp khung cảnh nhà hàng rồi đăng lên trang cá nhân của cô. Khi phục vụ mang thức ăn ra, lại cũng một thủ tục chụp và đưa lên mạng như một lời khoe khoang kín đáo cô đang ăn ở nhà hàng sang trọng thế nào. Cô còn bảo Philip đang tay vào nhau và chụp rồi đăng dòng trạng thái "Bình yên bên anh".
Anh nhìn một loạt những hành động Khánh Ngọc làm nãy giờ tự nhiên anh không ngăn được sự so sánh với An Nhiên. Cô nàng kia không theo phong trào, lúc ăn thì mì gói, không bao giờ đăng khoảnh khắc hay câu view. Có lẽ cô nàng chẳng quan tâm ai đó nghĩ gì, cô quen đánh giá thấp người khác nên không cần biết người ta nghĩ gì về mình chăng?
Philip gắp thức ăn vào chén cho Khánh Ngọc, rồi anh hỏi một cách âu yếm: "Sáng nay em có gì nói anh nghe đi."
"Em định hỏi ý kiến của anh. Em muốn mua căn hộ cao cấp ở quận 1, căn Luxury Apartment. Trả góp trong năm năm. Anh thấy được không ạ?"
"Ồ! Sao tự nhiên em muốn đổi nhà?"
Từ sau khi quen Khánh Ngọc, Philip thật tâm muốn nghiêm túc với mối quan hệ này nên anh không vung tiền vào chuyện tình cảm giữa anh và cô. Nên giờ nghe cô muốn đổi nhà, anh thấy mình thật tệ.
Khánh Ngọc thỏ thẻ: "Nhà hiện tại trong hẻm đó rất cũ, em muốn mua một căn hộ khang trang cho ba mẹ ở, vả lại như vậy em đi biểu diễn về trễ cũng không sợ nguy hiểm."
"Xin lỗi anh sơ suất quá đã không quan tâm đến khía cạnh này. Ngày mai anh sẽ dẫn em đi ký nhà. Chúng ta sẽ thanh toán một lần, không cần phải góp gì đâu." Philip quyết định.
Khánh Ngọc cúi mặt hơi quê: "Nhưng.. em không có đủ tiền để trả một lần."
"Khờ quá nhỏ. Em còn có anh mà. Xin lỗi anh hơi sơ suất trong chuyện này."
"Nhưng mà em không muốn phiền đến anh, em muốn tự mình gánh vác. Đây là chuyện riêng của nhà em, em không muốn làm gánh nặng của anh." Khánh Ngọc nói như muốn khóc.
"Anh là gì của em? Anh là người yêu của em, cho nên em có thể dựa vào anh."
Khánh Ngọc sung sướng nhưng số tiền mua nhà quá lớn, bản năng làm cô không thể tự nhiên: "Em không muốn làm gánh nặng cho anh. Tiền mua nhà đâu có ít. Hay là em gửi một phần cho anh. Còn lại em gửi lại anh dần dần nha."
"Khờ quá nhỏ. Chuyện này không lớn. Anh là đàn ông, chẳng lẽ không lo được cho người yêu của mình."
Khánh Ngọc cảm thấy hạnh phúc bất tận. Không ngờ anh ấy tốt thật, chi một số tiền lớn mà anh vẫn không ngại giúp cô, đã thế còn xem như chuyện hiển nhiên. Dù vậy, cô cũng thấy ngại, nên cứ tiếp tục áy náy: "Tự nhiên em nhận của anh vậy, em thấy ngại lắm."
"Em mà áy náy nữa là anh giận, hai đứa là gì của nhau mà em còn khách sáo? Vậy em không yêu anh hay sao?"
"Người ta yêu anh mà, yêu nhất trên đời." Khánh Ngọc mắc cỡ.
Hai người ngồi bên nhau tận hưởng niềm bất tận của những kẻ đang yêu nhau và có nhau.
* * *
Hôm sau, Phihlip đưa Khánh Ngọc đi nhận nhà trong khi công việc còn bề bộn. Tuy vậy khi nhìn thấy cô ký nhà, trông nụ cười hạnh phúc của cô, anh cũng vui thay. Cô là một đứa con có hiếu. Anh thấy mình may mắn khi quen cô. Sau này cô cũng sẽ biết chuyện với ba mẹ anh như vậy. Philip nghĩ một cách hài lòng. Chuyện lúc trước cô đăng đàn chỉ trích An Nhiên có lẽ chỉ do nhất thời tức giận vì bị An Nhiên quát trong đêm bố anh bị đột quỵ và có thể cô chỉ vì tương tác với mấy cô bạn chứ Khánh Ngọc không phải là người hồ đồ. Cô bé của anh ngây thơ, chân thật, cũng chẳng thực dụng như mấy cô chân dài, người mẫu anh từng biết.
Tuy nhiên sau khi mua được nhà, có một điều cô khiến anh phải suy nghĩ. Anh thấy cô đăng đàn, tự khoe bản thân đã tích góp bao nhiêu lâu mới mua được nhà cho ba mẹ. Bạn bè vào bình luận, khen ngợi cô hết lời.
Đành rằng chuyện anh hỗ trợ cô mua nhà, không thể nói ra, nhưng cô cũng không nên mang lên trên mạng và cô có thể không chớp mắt mà tự nhận lấy thành tích ngôi nhà mua được do tiền cô đã lao động vất vả kiếm được.
Anh thấy có hơi không theo kịp tư duy của cô. Nhưng anh cố gắng nghĩ thoáng, có lẽ các á hậu, hoa hậu cần phải duy trì hình tượng. Thôi thì cứ để cô sống theo trào lưu.
* * *
Trưa nay tranh thủ giờ trưa anh ghé vào viện. Vào phòng bệnh, thấy mẹ đang cho bố ăn cháo. Được một lúc thì chị dọn phòng tới thu rác. Mẹ thấy chị này làm rất nhiệt tình, hay vào dọn phòng của bố anh rất kỹ. Mẹ đã chuẩn bị một phong thơ biếu chị. Nhưng chị không nhận.
"Trời ơi cô đừng làm vậy, nhiệm vụ của con là quyét dọn. Cô làm vậy bệnh viện la con chết."
Mẹ anh không cho là đúng "Đây là cô gửi con, vì con đã giúp đỡ cô trong mấy tuần nay. Không có nhiều gì đâu, con đừng từ chối, làm cho cô không yên lòng."
"Không có gì đâu cô, nhiệm vụ của tụi con mà."
Chị lao công tiếp tục từ chối nhưng mẹ anh vẫn không chịu. Thuyết phục một lúc chị mới đồng ý để mẹ anh bỏ vào túi cho chị. Chị ấy ngước nhìn mẹ anh rồi hỏi.
"Cô chú là người nhà bác Nhiên và bác Thanh phải không?"
Mẹ anh ngạc nhiên: "Cô nói bác Nhiên, bác Thanh nào?"
"À, ý cháu là bác sĩ Nhiên và bác sĩ Thanh ấy."
"Ồ không phải đâu."
Chị lao công ngạc nhiên: "Ồ thế mà cháu cứ tưởng cô là người nhà, tại thấy bác Nhiên lo cho gia đình cô quá, thấy không có ca trực mà bác ấy cũng xuống phòng khám cho chú, cháu còn tưởng người nhà."
Philip nghe chị ấy nói, anh cũng ngạc nhiên. Vậy là mấy lúc anh không có đây, An Nhiên cũng xuống khám và chăm sóc bố anh, còn trò chuyện với mẹ anh. Hèn gì mẹ anh quý cô như vậy.
Philip đưa ly nước vào miệng bố vừa nghe chị lao công tiếp tục nói: "Mà chú vậy là may lắm mới được bác sĩ Thanh và bác sĩ Nhiên mổ trực tiếp cho."
Rồi giọng chị nhỏ to thì thầm: "Cháu nói cô nghe, ở đây người mổ giỏi nhất khoa này là bác sĩ Thanh, cậu ruột của bác sĩ Nhiên. Bác Nhiên mới ra bác sĩ nội trú thôi, nhưng cũng giỏi lắm nha. Cô ấy dễ thương nữa. Đẹp ghê luôn. Tướng tá cao, mặt xinh và thân thiện nữa."
Chị này như fan cuồng An Nhiên. Bắt đầu khen cô không ngớt miệng. Mẹ anh cũng không kìm được sự ưa thích An Nhiên thế là vọt miệng hỏi: "Thế An Nhiên có gia đình chưa cô?"
"Còn chưa có đâu. Chắc bác sĩ chưa có thời gian, cháu thấy cổ hay lo cho bệnh nhân lắm, chắc không có thời gian yêu. Mà ở đây cũng có vài người thích cổ nè. Có điều thấy cổ chưa yêu ai. Ây chết thôi cháu phải đi dọn chỗ khác. Sợ bị rầy. Cháu cám ơn cô, mai cháu lại đến dọn phòng."
"Ừ! Thôi cô đi đi."
Đợi chị vừa ra khỏi phòng, Philip nhìn mẹ: "Xem ra mẹ ở đây có bạn tâm sự, không buồn lắm hả?"
Bà Trân cười: "Các cô ở đây ai cũng dễ thương, đặc biệt là An Nhiên, con bé hay tới đây thăm chừng bố con, và trò chuyện với mẹ và bố con. Thật mẹ chưa thấy đứa con gái nào tốt tánh như con bé này."
Philip không bình luận gì, có lẽ với bệnh nhân, An Nhiên thật sự là một bác sĩ tận tâm, nhưng với bên ngoài, cô có hơi thực dụng. Điều này làm Philip rất dị ứng. Anh nghĩ thầm sự nhiệt tình, tận tâm chỉ là vẻ bề ngoài, tiếp xúc lâu rồi sẽ thấy cô thực dụng, coi thường người khác và không thân thiện.
* * *
Bận rộn suốt một tuần Philip chưa có thời gian gọi chị Khanh trao đổi vụ bồi thường chiếc váy An Nhiên đã làm hỏng. Hôm nay bố đã ổn nhiều hơn và cũng sắp được xuất viện. Nghe mẹ bảo An Nhiên tới phòng bố rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào anh gặp cô.
Philip định sắp xếp hẹn chị Khanh nhưng Khánh Ngọc lại hẹn anh tới chở cô đi ăn tối. Đành gác lại vụ An Nhiên, anh lái xe đến chung cư mới mua của cô. Khánh Ngọc đi xuống lộng lẫy như một nàng công chúa. Anh bước xuống mở cửa rồi Khánh Ngọc nhẹ nhàng ngồi vào. Anh chợt nhớ An Nhiên, cô nàng không bao giờ đợi anh mở cửa cho, đi với An Nhiên chẳng bao giờ anh có cơ hội ga lăng một lần. Tự nhiên lại nhớ cô ta, Philip nhanh chóng lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ so sánh ngay lập tức.
Anh nghiêng người hôn phớt vào má Khánh Ngọc: "Bây giờ muốn đi đâu đây công chúa?"
"Đưa em đi tới chỗ nào sang trọng, có không gian riêng cho hai đứa đi." Khánh Ngọc hôn lại Philip.
"Tuân lệnh công chúa!"
"Anh này." Khánh Ngọc cười khúc khích. Rồi cô lấy điện thoại ra, nép vào vai Philip, chụp cô và nghiêng một bên khuôn mặt anh. Xong hết thủ tục cô lại đăng lên trên mạng với dòng trạng thái: "Hạnh phúc từ khi có anh."
Ngay lập tức vô số những bình luận nhảy vào hâm mộ: "Oa, người yêu của chị Khánh Ngọc đẹp trai quá. Triệu like!"
Một tài khoản khác thêm vào: "Ngưỡng mộ quá nhỏ ơi, nhìn xứng đôi lắm nè."
Thêm một tài khoản nữa cũng để lại lời bình: "Cái đầm Ngọc mặc hôm nay xinh ghê. Đẹp như vậy ai không yêu cho được."
"Chị ơi làm sao em đẹp giống chị? Chỉ em bí kiếp đi."
"Đập mặt xây lại đi cưng." Khánh Ngọc nhanh chóng trả lời rồi cười khúc khích.
Philip nhìn sang: "Có gì mà cười vui thế nhỏ?"
"Có người vừa khen em xinh đẹp, muốn được giống em." Cô nói một cách tự hào, không hề khiêm tốn vì vẻ đẹp của mình: "Em nói chỉ có đập mặt xây lại, làm sao mà giống em cho được."
Philip cũng công nhận: "Người ta có mắt thẩm mỹ quá, người yêu của anh phải đẹp rồi."
"Cho nên anh phải giữ em nha, không thì mất đó." Khánh Ngọc nửa đùa nửa thật.
Philip nhìn cô: "Dám có tư tưởng vượt rào hả? Đập chết bây giờ." Một tay anh dứ dứ đe dọa mà không hề có lực sát thương.
Khánh Ngọc cười nép vào anh: "Em nói thật đó nha, mỗi lần đi sự kiện, nhiều anh khen em, rồi xin số điện thoại. Em từ chối hoài cũng mệt." Cô không hay giọng mình bắt đầu tự mãn.
"Thì em xinh nên người ta không thể không khen."
"Cho nên anh phải chiều chuộng em nhiều vô nha, nếu không em chạy theo người khác đó." Khánh Ngọc đùa.
Tuy nhiên Philip không vui với kiểu đùa đó, anh nhìn cô nói một cách nghiêm túc: "Công việc của em anh không phản đối em giao thiệp, nhưng anh sẽ không thích bạn gái anh dễ thay lòng. Anh sẽ không giữ em hoặc chiều chuộng vô điều kiện chỉ vì sợ em thay lòng đâu."
"Em nói chơi mà anh nghiêm trọng quá vậy." Khánh Ngọc không vui.
"Thì anh chỉ nói vậy để em hiểu lòng anh. Anh yêu em và nghiêm túc với mối quan hệ này. Đổi lại anh cũng muốn em coi trọng nó."
"Em hiểu rồi."
Philip thấy cô có vẻ không vui. Hai đứa vào nhà hàng, mặt cô vẫn không tươi lên chút nào.
"Em không vui hả? Cho anh xin lỗi, anh không cố ý đâu."
Thấy anh xuống nước, cô lập tức tươi lên ngay. Dù sao thì phải vậy chứ. Ai cũng chiều chuộng cô, anh không thể làm khác đi, cho dù anh có là người yêu của cô đi chăng nữa. Cô muốn mình phải xinh nhất, đẹp nhất và quyến rũ nhất trong mắt mọi người.
Hai đứa ăn tối xong, Khánh Ngọc bảo cô cần phải đi mua một số vật dụng trang trí cho căn hộ. Philip phải vào viện nên không tiện đưa cô đi, anh bảo ngày mai hai đứa sẽ đi cùng nhưng cô không vui. Philip đành chiều cô, đi vào cửa hàng nội thất sang trọng. Khánh Ngọc chọn một số vật dụng, Philip rút thẻ ra, số tiền chi cho buổi tối đêm nay không hề nhỏ. Khánh Ngọc luôn miệng bảo xin lỗi vì phiền anh. Philip như không quan tâm đến con số vừa chi đó, có vẻ nó chẳng đáng là bao so với anh.
Mua sắm xong Philip đưa cô về chung cư. Anh bước qua mở cửa cho cô, Khánh Ngọc không xuống mà ngước nhìn anh.
"Anh lên nhà em chơi cho biết."
"Để hôm khác vậy. Anh còn phải vào bệnh viện. Vả lại trong nhà còn có ba mẹ em, hôm nay không tiện."
"Em có một mình thôi. Anh lên chơi với em đi mà."
Philip nhìn cô ngạc nhiên: "Ba mẹ em đâu? Ba mẹ em không ở chung với em sao?"
Khánh Ngọc mất tự nhiên, cô khỏa lấp: "Dĩ nhiên là ở chung, nhưng mấy hôm nay ba mẹ đi chơi, em đang ở một mình thôi." Nói rồi cô kéo tay Philip bắt buộc anh phải theo cô lên nhà.
Hai người bước vào thang máy, thu hút nhiều ánh nhìn. Quả là một cặp trai đẹp, gái xinh. Philip không để ý xung quanh nhưng Khánh Ngọc biết có người nhìn mình nên càng thể hiện thái độ kênh kiệu, có phần õng ẹo với Philip quá mức, như muốn thể hiện cho thiên hạ thấy cô được anh yêu chiều thế nào.
Lên đến căn hộ, cô mở cửa và nhí nhảnh mời anh vào. Philip quan sát khắp nhà, quả thật còn thiếu nhiều vật dụng. Lúc nãy đi mua như vậy có lẽ vẫn chưa đủ, hôm nào rảnh sẽ đưa cô đi mua thêm một số vật dụng khác.
Khánh Ngọc nũng nịu kéo tay anh: "Ngồi xuống đây với em đi, anh muốn uống gì? Em lấy cho anh."
"Thôi, hai đứa mới ăn xong, anh còn no lắm. Ba mẹ em có hài lòng với căn hộ này không?" Philip hỏi thật tình nhưng trông Khánh Ngọc không được tự nhiên.
Cô ngập ngừng: "Dạ hài lòng lắm ạ!"
"Thế thì tốt. Ngày kia nếu có thời gian anh sẽ đưa em đi mua thêm một số vật dụng để trang hoàng cho căn hộ. Nếu ba mẹ em ở đây có cần gì thì báo anh biết. Anh sẽ nói trợ lý mang tới trước."
Khánh Ngọc sung sướng ngã vào lòng Philip: "Cám ơn anh yêu nhiều."
Philip vỗ nhẹ má cô: "Không được khách sáo với anh."
Khánh Ngọc ngước lên chủ động hôn môi Philip, anh cũng đáp lại sự nhiệt tình của cô. Hai người quấn quýt một lúc. Philip sợ mình không kìm chế được nên anh vội đứng lên "Anh cần phải vào viện."
Khánh Ngọc vẫn nhiệt tình không nhận ra Philip đang cố gắng kìm chế bản thân vất vả cỡ nào. Cô vẫn ôm Philip, ép sát khuôn ngực cô vào anh.
Philip ráng trấn tĩnh: "Đừng cưng. Anh không muốn vấy bẩn em. Anh muốn dành điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn của chúng ta."
Nhưng hôm nay Khánh Ngọc muốn một cái gì đó sâu sắc hơn giữa hai người. Cô muốn cô là của Philip hoàn toàn. Thế nên cô lại chủ động ôm hôn anh và thủ thỉ: "Em muốn đêm nay anh ở lại, em muốn em thuộc về anh."
Philip ráng ép mình tỉnh táo, rồi gỡ tay Khánh Ngọc ra: "Đừng nên như vậy em yêu. Anh muốn tôn trọng em, muốn em là cô dâu hoàn hảo nhất. Đợi bố anh xuất viện và ổn hơn, anh sẽ thưa chuyện với ba mẹ, rồi mình cưới nhau. Còn bây giờ anh muốn giữ gìn cho em, như là người con gái anh trân trọng và yêu quý nhất."
Khánh Ngọc có hơi thất vọng khi không thuyết phục được Philip. Cô đành để anh về mà trong lòng thấy chán hơn bao giờ hết. Không phải mọi người kháo nhau trước đây anh ấy yêu rất nhiệt tình sao? Bây giờ cô đã chủ động như vậy mà anh vẫn từ chối không muốn hai đứa thuộc về nhau. Hay là anh không yêu cô? Khánh Ngọc càng nghĩ càng khó hiểu. Cô định dâng hết cho anh, để hai đứa thuôc về nhau hoàn toàn, mối tình của cô sẽ hoàn mỹ hơn. Một người đàn ông như Philip cô không muốn để vuột mất, ít ra nếu hai đứa thuộc về nhau cả thể xác lẫn tinh thần, vị trí của cô trong lòng Philip sẽ bền vững hơn. Nhưng tối nay anh ấy làm sao vậy? Cô đã quyến rũ đến mức đó mà anh vẫn kiềm chế. Cô nghĩ mà thấy chán ngán hơn bao giờ hết.
Trên nhà Khánh Ngọc đang thất vọng, còn Philip trên đường đi xuống lấy xe, qua cơn xúc động, dường như trong anh có chút thất vọng. Có vẻ Khánh Ngọc dạo này không còn ngây thơ như ngày đầu hai đứa mới quen. Tối nay cô thật chủ động, khác xa với Khánh Ngọc lần đầu anh gặp.
Con người dĩ nhiên phải thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh, nhưng thay đổi thế này quả thật anh không hình dung nổi. Chẳng phải con gái Việt Nam rất coi trọng trinh tiết hay sao? Anh muốn giữ gìn cho cô, sao tối ngay cô lạ lùng thế.