Tả Thiên dựa vào giờ giấc để tính thời gian, sang ngày thứ tám, cuối cùng cũng thay người đưa cơm, đó là một phụ nữ. Chị ta khoảng chừng ba mươi tuổi, thấp lùn khỏe khoắn, dáng vóc nông phụ (người làm nông), khuôn mặt tươi tắn, trông giống người đảm đương việc nhà. Tả Thiên đang ngồi trên giường, thấy người phụ nữ ấy bước vào, lập tức cảnh giác, vội bật dậy: "Chào chị. Ai đó đã bán tôi cho gia đình chị phải không? Chị nghe này, không biết nhà chị đã chi bao nhiêu tiền, chỉ cần thả tôi ra, về nhà tôi nhất định sẽ trả gấp mười lần, hai mươi lần. Thật đấy, tôi không lừa chị đâu. Hãy thả tôi ra! Thả tôi ra đi! Gia đình tôi đang rất lo lắng, hơn mười ngày tôi chưa liên lạc với họ, có khả năng họ đã báo cảnh sát. Chỉ cần nhà chị thả tôi, gia đình chúng tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu, thật sự..."
Người phụ nữ kia chỉ mỉm cười, không nói gì, đổi chiếc bát trong tay, sau đó dợm bước ra ngoài.
Tả Thiên cuống quýt, túm chặt tay chị ta, không ngờ cô chưa kịp lên tiếng, chị ta đã khẽ xoay cổ tay, hất ra khiến cánh tay cô đau râm ran. Tả Thiên không trách móc, miệng vừa nói, ánh mắt vừa liếc về hướng cửa sổ, định tìm cơ hội chạy trốn. Đáng tiếc ở cửa không chỉ có hai cô gái, mà hình như còn có một người đàn ông.
Tả Thiên thấy người phụ nữ sắp bước ra, đành giả bộ tiếp tục nói chuyện đi theo tới cửa, nhưng cô liền bị chặn ngay giữa cửa, còn bị người phụ nữ quay lại đẩy một cái. Tả Thiên lảo đảo, đến khi đứng vững được, thì cửa gỗ đã bị khóa chặt.
Tả Thiên đứng sau cửa hét với ra ngoài: "Các người biết không, các người đang phạm pháp, phải ngồi tù đấy. Chỉ cần các người thả tôi, tôi cam đoan, các người sẽ không việc gì hết." Bên ngoài không có động tĩnh. Biết rõ phí công nhưng Tả Thiên vẫn hét to thêm vài câu nữa: "Thả tôi ra, thả tôi ra."
Tả Thiên đứng một lúc ở cửa, không thấy ai trả lời, cảm thấy vô cùng thất vọng. Cô quay về bàn đọc sách, hướng qua cửa sổ nhìn ra phía xa. Cảnh sắc ngoài cửa sổ giống như một bức họa, non xanh cùng những cánh đồng bậc thang, đường hẹp quanh co, một vẻ đẹp vô cùng tươi mát. Nhưng dù sao nhìn cảnh vật thông qua cửa sổ cũng có giới hạn, không thể cung cấp thêm thông tin cho Tả Thiên. Cô quay đầu quan sát đồ đạc trong phòng, nhìn xem có thể tìm thấy con dao hay công cụ nào khác không. Hình như căn phòng đã được dọn dẹp qua, ngoại trừ quần áo treo trong tủ thì không còn gì khác, hơn nữa kiểu dáng của những bộ quần áo ấy đều rất cũ kỹ, trông có vẻ là của đàn ông.
Tả Thiên xoay ngang xoay ngửa một hồi, đột nhiên nhận ra căn phòng mình ở có khả năng là phòng ngủ của một trong ba người đàn ông, là phòng ngủ của "người chồng" đã mua cô. Phát hiện này khiến Tả Thiên hoảng hốt kêu thành tiếng, cộng thêm cảm giác buồn nôn. Cô nhanh chóng ngồi xuống giường, bảo đảm bản thân không động vào bất cứ đồ đạc gì giống như của "người đàn ông" đó.
Hôm nay, gia đình này có vẻ náo nhiệt, rất đông người đến, tiếng cười nói ồn ã. Tiếc là Tả Thiên nghe không hiểu lấy một chữ, liền dứt khoát mặc kệ. Cô tính toán nếu người phụ nữ kia bước vào lần nữa thì phải nói làm sao mới khiến chị ta động tâm. Thoáng một cái, sắc trời đã sẩm tối, căn phòng trước mặt dường như náo nhiệt hơn. Tả Thiên không quen náo nhiệt, nhíu mày khó chịu.
Cô chờ người phụ nữ ban nãy mãi nhưng không thấy chị ta đâu. Trong lúc ồn ào, Tả Thiên chợt giật mình. Cô vọt tới cạnh cửa, ra sức đập cửa, lớn tiếng kêu cứu: "Thả tôi ra, thả tôi ra. Giữ người trái phép, tôi bị bán đến đây này."
Cô vừa hô, ngoài cửa lập tức yên tĩnh. Tả Thiên nghĩ, khả năng hữu ích. Chỉ cần khách khứa ngoài kia có lương tri, có thể bảo vệ chính nghĩa, như vậy cô sẽ có hy vọng. Ý nghĩ này đã cổ vũ cô, càng đập cửa mạnh hơn, hét to hơn.
Bên ngoài khôi phục vẻ náo nhiệt, nhưng lại nhanh chóng yên tĩnh. Tiếp theo là một sự tĩnh lặng kỳ quái. Tả Thiên cảm giác như mình đã châm ngòi nổ và có thứ gì đó bất thường đang đợi cô. Vì vậy, Tả Thiên không tạo ra tiếng động nữa mà quay trở về chiếc giường cô cảm thấy tương đối an toàn, ngồi co quắp, nín thở chờ đợi.
Không có ai tới cứu cô. Tất cả vẫn bình thường, giống như bảy ngày trước. Nhưng linh tính nói cho Tả Thiên biết, tình hình hôm nay không ổn. Cô vội ngẫm nghĩ, liên hệ tới sự kỳ quái ngày hôm nay, không lẽ là ngày chúc tụng hôn lễ, cô dâu mua được chính là cô? Mặt mũi Tả Thiên trắng bệch, toàn thân khẽ run. Tuy đã có sự hiểu biết nhất định về việc này nhưng nỗi sợ hãi thì không cách nào kiềm chế được. Hy vọng không phải, tốt nhất là không phải, đám cưới không đốt pháo sao? Tả Thiên xác thực đúng là không có tiếng pháo. Người Trung Quốc làm việc lớn vốn không thể không có pháo. Tả Thiên cố gắng nghĩ tới khả năng khả quan nhất mới không bị lo lắng đến nín thở.
Im lặng chờ đợi là một việc đáng sợ, kiểu bất lực nhìn cái chết dần đến, khiến Tả Thiên cảnh giác cao độ. Một động tĩnh nhỏ ngoài cửa cũng đủ để cô toàn thân toát mồ hôi lạnh. Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi trong lúc Tả Thiên đang ảo giác rằng đêm nay sẽ lại bình yên thì cánh cửa gỗ bị đẩy ra không hề báo trước.
Tả Thiên nhảy dựng lên theo phản xạ, bắt lấy chiếc ghế ở đầu giường chắn trước ngực, tựa vào tường, mắt nhìn không chớp. Ánh sáng ngoài cửa hắt lên bóng đen đang tiến vào, đó là một người đàn ông. Trái tim Tả Thiên như nổi trống, biết thời khắc mấu chốt cuối cùng đã tới. Cô nheo mắt, cố gắng nhìn cho rõ dáng vóc người đang lại gần. Nhưng nơi đây bóng đêm đen như mực, cô không nhìn rõ thứ gì. Tả Thiên đã chuẩn bị xong xuôi bài diễn thuyết, thử khả năng thương lượng chuộc thân với giá cao. Nhưng ngay lúc này, cô không tài nào mở miệng. Cô thử đến hai lần nhưng vẫn không thốt nổi một chữ.
Sau khi đi vào, người đàn ông trở tay khóa cửa, đứng im, nhắm chuẩn xác vị trí của Tả Thiên đi tới.
"Không được qua đây!" Tả Thiên quát to.
Anh ta dừng lại, định nói nhưng cuối cùng im lặng, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình. Hành động mang chỉ số nguy hiểm cao đã kích động Tả Thiên, cô vung chiếc ghế trong tay đập lên đầu đối phương.
Không biết có phải do Tả Thiên ngủ mê mệt suốt một thời gian dài nên sức lực yếu ớt, hay do người đàn ông kia quá mạnh mẽ. Rõ ràng đang cởi áo bằng một tay nhưng anh ta vẫn dễ dàng đoạt được vũ khí của Tả Thiên bằng tay kia, ném nó vào góc.
Tả Thiên nuốt nước bọt, hết sức hối hận vì hành động vừa rồi, lần này cô đã mất chỗ dựa.
Người đàn ông cởi đồ để lại độc chiếc quần lót, sau đó tiếp tục tiến về phía Tả Thiên.
Tả Thiên sợ hãi hét to: "Anh đừng tới đây, đừng tới đây! Thả tôi, xin anh thả tôi ra!"
Người đàn ông phớt lờ. Khi bàn tay to lớn của anh ta nắm lấy bả vai cô, cô không thể hét lên được nữa. Người đàn ông dùng tay kia bịt miệng Tả Thiên, đẩy cô ngã xuống giường. Tả Thiên chưa kịp trở mình ngồi dậy, anh ta đã nhào về phía trước, áp cơ thể xuống người cô.
Tả Thiên vừa hét, vừa chân đá tay đấm. Ban đầu, người đàn ông có phần luống cuống, sau đó dần dần khống chế được cô. Anh ta dùng một tay bắt lấy cổ tay Tả Thiên, hai chân chặn phía dưới, tay còn lại lột quần áo của cô.
Tả Thiên sợ hãi, giãy dụa cắn mạnh vào tay anh ta. Anh ta bị đau, hất tay ra để tránh miệng của Tả Thiên. Trong lúc bị khống chế, gáy của Tả Thiên bị đập vào đầu giường, khiến cô choáng váng vài giây. Đợi cô khôi phục ý thức một lần nữa thì đã không còn cơ hội phản kháng.
Tả Thiên có cảm giác mình giống như một con ếch xanh bị lột da nằm trên thớt gỗ, trên người là cơ thể nặng nề của người đàn ông, hung khí gây án của phái nam chĩa thẳng vào cô, sau một hồi loay hoay, phía dưới truyền tới con đau. Tả Thiên hiểu tình thế đã không thể cứu vãn, cô đành bất lực nhìn chằm chằm lên trần nhà, hy vọng có thể xuyên qua nóc nhà nhìn thấy bầu trời sao mênh mông, trong đầu ngẫm nghĩ: Sớm biết thế, có lẽ hồi đại học cô đã lên giường với cậu nam sinh Đông Bắc có ý với mình.