Tả Thiên mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối. Trên đỉnh đầu là tấm màn mỏng ố vàng, dưới thân lót tấm ga bằng vải bông sơ sài, ván giường cứng nhắc, gối hơi mỏng, cấn vào xương khiến Tả Thiên thấy đau.
Đầu óc vẫn mê man, Tả Thiên cố chớp mắt, gắng để mình tỉnh táo hơn đôi chút. Cô thử xoay đầu, phát hiện bên trái giường có một ô cửa sổ. Ánh nắng không quá chói chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, mang đến cho căn phòng một chút sáng lờ mờ.
Tả Thiên nhăn mũi, cảm thấy trong phòng dường như còn có mùi khác lạ, nhắm mắt phân biệt mùi vị trong không khí, mùi mồ hôi, mùi thiu thối, mùi bài tiết trong nhà vệ sinh, ngoài ra, Tả Thiên cẩn thận suy đoán, hình như có cả mùi bùn đất nữa.
Đối với một Tả Thiên ưa sạch sẽ từ nhỏ thì một nơi dơ bẩn với những mùi khó ngửi là điều cô không dễ chấp nhận nhất. Mùi trong căn phòng đối với cô đồng nghĩa với sự bẩn thỉu. Cô gần như muốn rời khỏi nơi không hợp yêu cầu vệ sinh này theo phản xạ, nhưng vừa mới nhúc nhích, cơ thể liền dấy lên cơn đau buộc cô phải khựng lại.
Nhắm mắt lần nữa, cô hồi tưởng trước đó mình đang ở đâu và đang làm gì. Đúng rồi, cô cùng Đào Thù Linh bạn chung phòng làm chuyến du lịch tốt nghiệp tới Đạo Thành – Tứ Xuyên, sau đó ngồi ô tô quay trở lại chuẩn bị đáp máy bay về nhà. Giữa đường, có một phụ nữ tay xách nách mang bế con nhỏ lên xe, Đào Thù Linh đứng dậy nhường chỗ cho chị ta, sau đó ba người cùng ngồi nói chuyện phiếm, sau đó...Tả Thiên nhíu mày, hình như cô đã ngủ thiếp đi, tuy nửa tỉnh nửa mê nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đã có người vác mình đi. Không lẽ, Tả Thiên bỗng giật mình, lẽ nào người phụ nữ bế đứa bé có gì đó bất thường? Là bọn buôn người ư? Suy đoán ấy khiến Tả Thiên sợ toát mồ hôi. Cô muốn chuyển động cơ thể, kết quả vẫn đau không nhúc nhích nổi.
Cô càng nghĩ càng sợ, hai mắt mở to cẩn thận quan sát căn phòng. Căn phòng này rộng bằng hai phòng ngủ ở trường đại học, Tả Thiên không biết bao nhiêu mét vuông. Đồ đạc trong phòng hết sức đơn giản, giường, hai chiếc ghế bành kiểu cũ, một chiếc tủ quần áo cổ rất to, một chiếc bàn học, một băng ghế hình vuông. Bức tường vàng mốc meo, dán hai tấm áp phích lạ Tả Thiên không hiểu là gì. Cùng phía chéo một chút với giường là cánh cửa gỗ đóng chặt.
Nín thở lắng nghe, bên ngoài có tiếng chó sủa, hình như thấp thoáng tiếng người nói. Tả Thiên nghiêng đầu, muốn nghe rõ hơn một chút nhưng âm thanh đó lại biến mất.
Đúng rồi, Đào Thù Linh đâu? Tả Thiên chợt nhớ tới bạn mình. Căn phòng đơn giản thoáng nhìn là có thể khẳng định Đào Thù Linh không ở đây. Tả Thiên dừng lại, nghỉ ngơi một chút. Trong lúc đầu óc không còn mấy tỉnh táo, cô quan sát qua loa người mình. Quần áo vẫn là của mình, nhưng chiếc vòng ngọc trên cổ tay đã không còn. Đúng rồi, túi xách của cô đâu? Cô nhìn xung quanh, không có. Cô phải tìm thấy túi, bên trong có điện thoại. Tìm được điện thoại thì mới dễ hành động.
Tả Thiên thoáng nhấc người. Kết quả ván giường vừa kêu cót két một tiếng, khuỷu tay lại nhói đau, đến mức cô phải rên lên. Ngoài cửa có người thì thầm nói chuyện, sau đó là tiếng chân bước, xem ra đang đi về phía căn phòng. Tả Thiên nín thở vội vã nhìn chằm chằm vào cửa.
Đầu tiên là tiếng mở khóa. Âm thanh đó khiến Tả Thiên ý thức được tình huống xấu nhất cô phỏng đoán đã xảy ra. Sau tiếng cửa gỗ mở ken két, có người bước vào. Nói thế nào nhỉ, là một cô gái có dáng vóc như học sinh cấp ba, tết tóc đuôi sam, mặc bộ quần áo thể thao kiểu cũ, tay bưng một cái bát to. Trong bát bốc hơi nóng, hình như là cháo. Cô gái mím môi, đứng ở cửa liếc nhìn Tả Thiên, miễn cưỡng đi vào, kéo chiếc ghế vuông trước bàn học để ở đầu giường, đặt bát cháo lên. Sau đó trở ra ngoài, hơn nữa khóa cửa rất kỹ.
Tả Thiên đợi một lúc lâu, xác định ngoài cửa không còn âm thanh nào khác, mới gắng gượng tựa mình vào đầu giường. Liếc qua chiếc bát to, bên trong quả nhiên là cháo nóng hổi, kèm theo thứ gì đó khác thường, ngửi mùi giống hành tây và gừng. Có thêm mùi mới, không khí trong phòng càng thêm khó ngửi. Tả Thiên nhắm mắt, cảm thấy hít thở thôi cũng khó chịu.
Tả Thiên một lần nữa hiểu rằng hành động khóa trái cửa không hữu hảo chứng tỏ điều gì. Cô nghĩ mình cần phải tỉnh táo, có lẽ mọi thứ vẫn chưa đạt đến mức tồi tệ nhất. Cô lại nhìn xung quanh, phát hiện nền nhà gồ ghề, không phủ kín xi măng. Một đôi giày chiếc xấp chiếc ngửa vất trước giường, báo hiệu vẻ không bình thường. Tả Thiên khẳng định đây là gia đình của một hộ nông dân. Nếu cô không xuyên không thì khả năng lớn là đã bị bán đến đây. Tuy Tả Thiên chưa đến 22 tuổi, cũng chưa từng đi làm, nhưng cô không phải kiểu nữ sinh bé nhỏ ngây thơ, không đơn thuần cho rằng gặp người hảo tâm, vô duyên vô cớ đưa cô tới nơi này.
Cháo trong bát dậy mùi thơm cuốn hút, Tả Thiên cảm thấy bụng mình réo òng ọc. Suy nghĩ nghiêm túc, cô cho rằng người ta không cần dùng bát cháo để hại mình, chẳng thà ăn no lấy sức tính chiêu cho thật tốt. Vì thế mà loáng một cái cô đã húp hết bát cháo, mùi vị không tệ, bên trong không chỉ có hành tây và gừng, hình như còn có cả thịt băm. Ăn uống xong, Tả Thiên theo thói quen tìm khăn tay lau miệng, nhưng cuối cùng đành giơ tay quẹt qua.
Bụng đã no, đầu óc càng choáng váng hơn. Tả Thiên thuận thế nằm xuống, đồng thời để ý chăn ga gối trên giường, không tính là bẩn nhưng hết sức đơn giản, giống như đồ dùng của những năm 70. Ngoại trừ bộ đồ du lịch mùa hè trên người mình, xem ra không còn thứ gì thừa – không biết ai đã cầm hết đồ của cô đi, kể cả sợi dây chuyền bạc.
Nằm trên giường, Tả Thiên mệt mỏi mở mắt bắt đầu nghĩ lung tung. Hết lo bố mẹ ở Hồ Nam sau khi mất tin tức của mình sẽ lo lắng đến thế nào. Rồi tính toán xem mình đã hôn mê bao lâu, chỉ e nhà trường cũng không biết chuyện mình bị mất tích. Lát sau lại lo cho Đào Thù Linh liệu có phải cũng gặp chuyện giống như mình, cha mẹ cô ấy chắc sẽ rất sốt ruột lắm đây. Cô hung hăng chửi bới bọn buôn người một hồi, thầm trách lòng tốt của mình đã bị chó ăn, vừa ân hận không nên đi du lịch một mình, vừa suy đoán xem đây là đâu, Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam hay vẫn là Cam Túc?... Trong lúc mơ màng, Tả Thiên ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, ngoài trời đã xẩm tối. Ánh đèn leo lét lọt qua khe cửa gỗ nhưng căn phòng vẫn tối đen. Thấp thoáng bên cửa sổ có người dòm ngó, một lát sau, cô gái trẻ lại bưng bát đi vào, lẳng lặng không nói một lời, đặt chiếc bát trong tay xuống, cầm chiếc bát Tả Thiên đã ăn xong rời đi. Sau khi rời khỏi, Tả Thiên thấy cô ấy nói gì đó với một người đàn ông đứng ở cửa ra vào. Cuối cùng, tất cả lại tĩnh lặng.
Tả Thiên nhớ tới bản tin lúc xem cùng mẹ, những phụ nữ bị lừa bán thường bị bắt làm vợ của những gã đàn ông nông dân nghèo khổ, rất nhiều người sau khi được giải cứu đã có hai đến ba mặt con, sau đó họ không muốn quay trở về nữa. Khi ấy, cô chỉ nghĩ đó là chuyện thường tình, ai ngờ thế sự vô thường, hôm nay tới phiên cô làm nữ chính. Nếu đã trở thành vợ của người ta, đương nhiên không tránh khỏi bị ép làm chuyện kia, cho nên Tả Thiên cảm thấy đêm tối hết sức nguy hiểm, tốt nhất không để người ta hạ dược, bát cháo này quyết không thể ăn. Để tiết kiệm thể lực, cô tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hơn nữa để ngăn chặn sức hấp dẫn của đồ ăn, cô phủ chăn màn lên mũi, căng tai nghe động tĩnh bên ngoài, một khi có đàn ông tiến vào, có chết cũng phải thoát ra.
Tấm chăn mỏng lạ lẫm tản mát hương vị kỳ quái, không dễ ngửi mà cũng chẳng khó ngửi. Tả Thiên bực bội giật chăn xuống, bỗng chốc lại cảm giác có người đang nhìn mình. Cô cố gắng nhìn ra, bên ngoài mù mịt, không thấy bóng một ai. Tả Thiên nhìn sắc trời, nghĩ thầm phải thức trắng đêm nay, vì vậy cô cố mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim duy trì trạng thái tu luyện. Nhưng vô thức, cô lại ngủ mất. Một đêm bình an.
Hôm sau, lúc Tả Thiên tỉnh giấc cũng là lúc cô gái trẻ tới đưa cơm cho cô. Nhìn bữa tối không động đũa, cô ta nhếch miệng, không nói một lời. Tả Thiên quyết định địch không động, ta cũng không động, chỉ cần người vào không phải là đàn ông, cô sẽ không có ý định mở miệng, tiếp tục giữ sức. Cứ như vậy, một vòng tuần hoàn hết ngủ, ăn, rồi dưỡng thần. Một ngày lại trôi qua.
Buổi tối, Tả Thiên cảm thấy mình đã khá hơn, không còn đau đầu, dường như có thể làm chút gì đó. Quan trọng nhất là, cô thật sự nhịn không nổi, phải đi tiểu. Đợi lúc cô gái kia bước vào lần nữa, Tả Thiên "Này!" một tiếng. Không biết do lâu không nói chuyện hay do cơ thể bị bệnh, giọng cô khản đặc. Nhưng cô gái kia không quan tâm, buông bát đi luôn. Thoáng cái đã ra tới cửa, Tả Thiên quýnh quáng, vội nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Cô gái quay lại, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái, cuối cùng giơ tay chỉ chỉ phía sau giường, đáp: "Đằng sau có bồn cầu." Cô ta không nhiều lời, tiếp tục đi ra khóa cửa lại. Nhưng Tả Thiên vẫn nghe được cô ta vừa ra khỏi cửa liền thì thầm với một người khác, sau đó cất tiếng cười khẽ.
Đương nhiên, Tả Thiên biết cô ta đang nói về mình. Nhưng cô sắp chết nghẹn nước tiểu, chịu không nổi rồi. Sau khi xác định không có ai nhìn lén, Tả Thiên vội mò mẫm tìm bồn cầu sau tấm rèm che, giải quyết cho xong nỗi lo lắng đầu tiên.
Thì ra, mùi khác thường bắt nguồn từ đây. Nếu không phải cảm nhận sâu sắc tình cảnh khốn cùng của mình, Tả Thiên hận không thể ngay lập tức đập cửa hất văng cái bồn cầu chết tiệt này ra ngoài.
Trở lại giường, Tả Thiên tiếp tục duy trì trạng thái báo động, nhưng buổi đêm vẫn vô cùng yên tĩnh. Chỉ là cảm giác bị rình trộm thì còn đấy. Tả Thiên lo lắng trong căn nhà kia có gã đàn ông nào đó bị thần kinh. Vừa nghĩ đến, Tả Thiên liền cảm thấy căn phòng trống trải này thật đáng sợ. Tất nhiên, những kẻ tàn tật về thần kinh đều đáng sợ như nhau.
Vốn định thức cho tới sáng nhưng đến nửa đêm Tả Thiên đã mệt mỏi ngủ mất. Sau khi tỉnh dậy và nhét đầy dạ dày một lần nữa, cô quyết định cải biến sách lược, chủ động xuất kích. Cô gắng nắm chặt cơ hội cuối cùng nói chuyện với cô gái đưa cơm. Ví dụ như hỏi cô ta là người ở đâu, đây là nơi nào, cô đến được mấy ngày rồi...Nhưng cô gái kia nhất định không trả lời. Nếu không phải Tả Thiên xác định sau giường có bồn cầu, xác định cô ta nói tiếng phổ thông thì cô đã gần như cho rằng cô ta nghe không hiểu ngôn ngữ của mình.
Ngoài ra, cô bắt đầu vận động trong phòng, làm một vài động tác yoga đơn giản, kỳ vọng nhanh chóng khôi phục thể lực, dùng để áp dụng khi cần phải hành động. Cô để ý hình như gia đình này có năm người, ba nam hai nữ, hai người phụ nữ thường xuyên ở nhà, một người đàn ông thi thoảng ra ngoài, hai người đàn ông kia thì đi sớm về trễ. Chỉ là không biết giữa họ có mối quan hệ như thế nào.
Tả Thiên hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây, mặc dù không giống giọng Tứ Xuyên, cũng không giống giọng Vân Nam. May mà cô gái kia nói tiếng phổ thông mang lại chút niềm tin cho Tả Thiên, tin tưởng vẫn có khả năng giao tiếp với gia đình họ. Tả Thiên tính toán, nếu có ngôn ngữ làm chủ thì cho dù là chồng cô, cô cũng nhất định quỳ xuống cầu xin anh ta thả cô ra. Cô có lòng tin, bất luận gia đình này bỏ ra bao nhiêu tiền mua cô, cô chắc chắn có thể thuyết phục họ chuộc thân với giá cao gấp mười lần.
Nhưng đáng tiếc, bảy ngày liên tiếp cô không dễ dàng tiếp xúc với cô gái kia, mặc cho Tả Thiên nói gì cô ta đều không để ý. Nếu không phải tay chân Tả Thiên còn yếu, Tả Thiên suýt chút nữa đã nghĩ đến việc đạp cửa chạy trốn. Mỗi khi Tả Thiên có ý định lại gần, cô gái kia đều hết sức đề phòng. Hơn nữa, nhìn cô ta dáng dấp khỏe mạnh, còn mình tay chân lèo khèo, không thể chống lại được, cùng lắm tự rước nhục mà thôi. Nếu dựa vào các phương pháp tự vệ trong lớp học đối phó bắt cóc, nói không chừng tỉ lệ trốn thoát sẽ cao hơn.