Hôm sau, Minh Minh và Xảo Liên vẫn đến trường như bình thường. Không ai biết anh đã có khoảng thời gian sinh tử như thế nào với cô cả, họ chỉ nghĩ anh đi chơi đâu đó hoặc cô bị ốm ở nhà chẳng hạn. Nhưng ánh mắt ngờ vực của lũ học sinh lớp 12A1 vẫn ném về phía hai người khi thấy cô và anh đi cùng nhau lại còn nắm tay rất chặt nữa. Kiểu Kiểu - bạn thân của Xảo Liên từ đâu chạy ra, nói:
- Bất ngờ chưa Liên Liên - tên ở nhà của cô. Tao về rồi nè!Đỗ đại học xong tao về lun. Bằng ở Harvard hẳn hoi đấy. Ớ, ai đây? - Nó nhìn sang Minh Minh - Sao lại nắm tay nhau thân thiết thế này. Chẳng lẽ hai người... yêu nhau ư? - Ánh mắt của nó thật gian tà không thể tả được
- MÀY NÓI CÁI GÌ THẾ HẢ CON KIA!!? - Mặt cô đỏ bừng. Chết tiệt, cả lũ học sinh đang cười hí ha hí hí. Có con bạn tốt ghê. May mà Kiểu Kiểu chạy mất rồi chứ không thì cô thề sẽ xé xác con nhỏ lắm mồm đó ra. Minh Minh vẫn đứng đó, chứng kiến tất tần tật màn " đấu khẩu" giữa hai cô gái đáng yêu kia. Xíu lộn, chỉ có Xảo Liên đáng yêu thôi chứ con nhỏ lắm mồm kia thì chẳng đáng yêu tí ti nào. Anh yếu ớt đi về chỗ ngồi. Thay đổi thời tiết vào vết thương đau hơn thì phải, anh nghĩ thế bởi vừa nãy khi vừa nới tay cô ra chút mà anh đã thấy như sắp gục. Nhưng cuối cùng anh cũng lê được đến bàn. Trống vào lớp. Giáo viên bước vào. Bà ấy hơi kỳ lạ về sự xuất hiện của cô và anh sau một tuần biệt dạng, nhưng rồi cũng kệ. "Giọng ca thánh thót" của bà ta vang lên làm bầu không khí trong lớp trùng xuống: