Sáng sớm, nắng mai vàng lịm như mật ngọt rọi vào cửa. Minh Minh đã ngồi dậy từ lâu. Đêm qua, tuy là anh không thể cử động để vuốt ve cô, không thể nhìn được ánh mắt đau đớn của cô, không thể nói với cô rằng anh không sao như trước nữa nhưng anh vẫn nghe được giọng nói dịu dàng, những tâm sự, nỗi lòng của Xảo Liên. Chính nó đã làm cho Minh Minh có động lực để vượt qua "lưỡi hái tử thần" đang chực chờ anh ở hỏa ngục xa xôi. Anh đã cố gắng để mở mắt nhìn cô, ngồi dậy với cô, nói chuyện với cô nhưng Xảo Liên đã ngủ mất rồi. Không sao, em đã quá mệt mỏi rồi, cưng à! Anh khẽ vuốt tóc cô. Giật mình Xảo Liên tỉnh giấc. Cô thấy anh đã ngồi dậy, mỉm cười với cô được rồi thì mừng rỡ, khóc òa:
- Anh bị thương em cũng khóc. Giờ anh khỏi rồi em vẫn " mít ướt" như vậy là sao?
- Không khóc nữa, em không khóc nữa. Anh khỏe lại chưa?
- Em bảo anh mạnh mẽ lắm kia mà. Đấy, em nhìn đi, anh vẫn khỏe lắm!
-Ừ - Xảo Liên cười rạng rỡ, chưa lúc nào cô vui như lúc này