Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 194: Anh Sẽ Còn Trở Lại




Đơn giản trang trí lại mặt tiền cửa tiệm một chút, tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm lại mở cửa trở lại.

Tiểu Muội cũng tiếp tục ở lại làm, chỉ là Hoa Thiên Tầm không cung cấp dịch vụ giao hoa nữa, thu nhỏ phạm vi kinh doanh.



Cô có gửi lại tiền đặt cọc thuê cửa tiệm cho Thủy Tâm Nhu nhưng cô không nhận.

Tóm lại, cô không thể trả hết ân tình cô đã nợ, cô cảm kích cô ấy.

Hơn nữa, đoạn đường của tiệm mới tốt hơn trước kia, kinh doanh của tiệm cũng tốt hơn nhiều, cô lại còn thuê thêm một nhân viên hỗ trợ cửa tiệm.

Thủy Mộ Hàn nhanh chóng rời khỏi Vạn Huy, anh theo tin nhắn và hình ảnh Lục Hướng Nam gửi tìm tới cửa tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm.

Cũng không biết vì sao anh lại kích động, trong lòng còn rất hưng phấn.

Xe vừa mới ngừng, anh liền nhảy xuống, bước nhanh vào trong tiệm hoa.

“Thưa anh, anh muốn mua gì?” Tiểu Muội liếc mắt liền nhận ra Thủy Mộ Hàn, cô nói chuyện đặc biệt lạnh lùng.

Thủy Mộ Hàn không để ý tới cô, đi thẳng tới quầy thu ngân, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm đang tính sổ sách.

“Sao em lại tắt máy? Không nói một tiếng liền biến mất, em không biết Duệ Duệ nhớ em muốn tìm em sao? Mấy ngày nay không tìm thấy em, thằng bé cứ khóc suốt.”



Giọng nói Thủy Mộ Hàn trầm thấp lại rất u oán, ánh mắt cũng lướt qua chút phức tạp.

Hàng mi thật dài khẽ run nhẹ, sau đó chậm rãi giương lên, Hoa Thiên Tầm yên lặng liếc Thủy Mộ Hàn một cái.

Cô không có cảm xúc gì, biểu tình bình tĩnh giống như rốt cuộc đã không gợn nổi sóng.

Giọng nói của cô cực kỳ nhẹ, “Anh Thủy, anh hiện tại mới biết đứa nhỏ sẽ tìm mẹ ư? Thằng bé trước kia cũng có một tháng không thấy mẹ, cũng không được gọi điện cho mẹ, lúc đó chẳng phải anh cũng dỗ được, bây giờ sao lại làm khó được anh chứ? Huống hồ, bây giờ còn chưa tới thời gian tôi có thể thăm thằng bé, thật ngại quá, tôi cũng hết cách.”

Tiếng nói vừa ngừng, Hoa Thiên Tầm lại dời mắt lên quyển sổ, hoàn toàn coi Thủy Mộ Hàn thành người xa lạ, thật giống như bọn họ không biết nhau, còn không bằng một khách quen.

Trong lòng rất khó chịu, Thủy Mộ Hàn nhíu mày, mím môi lắc đầu.

Hoa Thiên Tầm hỏi lại, anh thật đúng là không phản bác được.

Là anh không cho cô gặp con, anh lại có tư cách gì nói cô?

“Em hiện tại chuyển tới chỗ nào rồi? Cửa tiệm kia của em không phải do anh mua, nhà em cũng không phải anh tìm người làm. Anh đã tới thôn Hoa Điền tìm em, có nói vài câu với Hoa Doãn Hạo.”



“Ồ… tôi với anh đã không còn liên quan gì, hiện tại tôi ở đâu không nhất thiết phải nói với anh, đến thời gian thăm Duệ Duệ, tôi sẽ đến nhà anh đón thằng bé là được, không cần anh lo lắng.”

Hoa Thiên Tầm nhìn cũng không nhìn anh, Thủy Mộ Hàn vô cùng khó chịu, khuôn mặt tuấn tú có chút không vui, anh lại không dám nổi bão.

Chết tiệt, anh khi nào lại tự tìm mất mặt như vậy, ăn nói khép nép, người ta vẫn còn không muốn để ý tới anh.

Cảm giác bị vắng vẻ này có phần ấm ức!

Hơn nữa, lúc cô gọi anh là anh Thủy, trong lòng anh không hiểu sao có một ngọn lửa không tên, anh không muốn cô gọi anh như vậy, giống như bọn họ thật sự là người xa lạ.

“Anh Thủy, anh không mua gì thì phiền anh nhường một chút, tôi có khách muốn thanh toán.”

Thủy Mộ Hàn đứng chiếm cả quầy thu ngân, Hoa Thiên Tầm liếc thấy phía sau còn có khách hàng, rất không khách khí hạ lệnh đuổi khách với anh.

Mày càng nhíu chặt, đường nét khuôn mặt căng cứng, cằm kéo căng, Thủy Mộ Hàn lui sang một bên nhưng anh vẫn đứng ở quầy thu ngân kia.

Anh không tính rời đi, ngây ngốc đứng nhìn Hoa Thiên Tầm tính tiền, bó hoa.

Chờ cô xong việc, anh lại tiếp tục mở miệng nói.

“Thiên Tầm… Anh không kết hôn với Bối Kỳ, hôn lễ gì đó đều hủy bỏ rồi.” Theo bản năng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

“Ồ… việc này không liên quan gì tới tôi.”

“Thiên Tầm… đứa nhỏ là của anh đi, lời em nói ở bệnh viện đều là nói nhảm.”

“Đứa nhỏ không có quan hệ gì với anh, nó có cha.”

Nháy mắt đen mặt, giọng nói vẫn không tự giác trầm nhẹ: “Thiên Tầm, Doãn Họa nói với anh chuyện trước kia rồi, những ảnh chụp đó… em là bị người hạ thuốc… em và Hoa Thác Dã là trong sạch…”

“Chuyện đã qua tôi cũng quên rồi.”

“Lúc em sinh Duệ Duệ có phải rất vất vả không? Lần này… để anh ở bên em nha!”

“Thủy Mộ Hàn, anh có để tôi yên hay không? Anh không phải tới mua hoa thì đừng đứng ở chỗ này mè nheo ảnh hưởng tôi tính tiền, tôi chỉ làm buôn bán nhỏ, tôi không có thời gian nói chuyện với anh. Xem đi, tôi tính sai rồi, giờ phải tính lại.”



Hoa Thiên Tầm hung ác trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, hai mắt tóe lửa.

“Chuyện quá khứ hiện tại lấy ra nói anh cảm thấy có ý nghĩa gì sao? Anh là ai của tôi chứ, nhiều lắm là chồng trước mà thôi! Tôi hiện tại làm gì, muốn gì, mắc mớ gì đến anh, có rảnh hay không rảnh cũng đừng tới làm phiền tôi.”

Hoa Thiên Tầm nổi giận, Thủy Mộ Hàn vẫn không nói tiếng nào đứng ở chỗ quầy thu ngân, anh bình tĩnh nhìn cô.

“Anh tới mua hoa, không thể làm khách hàng sao?”

Hoa Thiên Tầm lần nữa hung dữ trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, cô thật sự muốn đánh chết tên khốn mặt dày này.

Không chết, cô cũng muốn độc anh thành câm điếc.

“Có thể, anh tùy ý chọn đi.” Ý của anh là nói cô đang thất lễ với khách à? Hoa Thiên Tầm nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

“Anh muốn em chọn giúp, anh tin tưởng ánh mắt em.”

“Vậy xin hỏi anh Thủy muốn mua hoa gì? Muốn tặng cho ai? Có muốn gói lại không?”

“Sao cũng được, dù sao là đem tình yêu nồng nhiệt nhất tặng cho người yêu, phải đóng gói đẹp.”

Hoa Thiên Tầm thu hồi nụ cười giả dối, cô đi đến giàn trồng hoa nơi đó chọn 11 đóa hoa hồng đỏ, sau đó gói lại.

Sau khi gói xong, đặt lên quầy thu ngân, cười nói: “Hoa của anh Thủy tổng cộng 288 đồng.”

Thủy Mộ Hàn lấy bóp tiền ra thanh toán, anh vẫn không chịu đi.

“Anh Thủy, hoa của anh đã gói xong, anh có thể đi rồi, đi hẹn hò xem phim, đặt phòng gì đó đều được.”

“Đây, tặng em.” Thủy Mộ Hàn cầm bó hoa lên, cũng đưa cho Hoa Thiên Tầm.

Hoa Thiên Tầm nhíu mày tức giận nhận hoa, cũng mở ngăn kéo lấy ra 288 đồng ném cho Thủy Mộ Hàn, “Anh này, thật ngại quá, tôi không muốn làm ăn với anh, hoa của tôi không bán cho anh. Đi thong thả, không tiễn!” Nói xong, Hoa Thiên Tầm đem bó hoa đặt trở lại giàn trồng hoa, bán cùng với những bó hoa đã gói kia.

Sau đó, cô đi vào trong phòng nghỉ, rót ly nước uống.

“Anh Thủy, anh vẫn nên đi thôi, khí sắc của chị Hoa không tốt, xin anh đừng tới chọc giận chị ấy.”

Theo bản năng liếc mắt nhìn bên trong một cái, Thủy Mộ Hàn xoay người bỏ đi, bóng dáng cao lớn rắn rỏi giống như kéo dài, vô hạn thê lương, vô hạn cô đơn!

Biết cô ở trong này, biết cô không có việc gì, anh vẫn rất vui vẻ.

Cô không muốn thấy anh, anh còn có Duệ Duệ, anh cũng không tin cô sẽ không để ý tới con.

Anh sẽ còn trở lại!

———————

Ngự Ảnh Vũ đã thay xong trang phục, Đường Diệc Tấn vẫn thất thần ngồi trên ghế sofa xem quảng cáo TV.

“Này, đồ của anh hôm qua chị dâu đưa tới, anh không tính đổi sao? Cũng không tính đi ư?”

Đường Diệc Tấn ăn bắp rang không hé răng, chỉ trợn mắt liếc nhìn Ngự Ảnh Vũ lắm miệng.

“Đường…” Biết Đường Diệc Tấn không thích người khác gọi họ của anh, anh cũng vô cùng khinh thường, Ngự Ảnh Vũ nhanh chóng sửa lời: “Diệc Tấn, anh nhanh lên nha, sắp không kịp rồi. Không nghĩ tới anh một người đàn ông to xác vậy mà lại lề mề, còn nhỏ nhen. Hôm nay là hôn lễ của mẹ anh và…, tụi mình không thể không tới, em đã hứa với anh cả và chị dâu sẽ đưa anh tới rồi.”

“…”

“Anh không đi chính là không nể mặt em, anh cũng không yêu em!”

“Nói cái gì vậy, ai nói anh không yêu em, mỗi lúc trời tối không phải yêu em sao? Có đi hay không là chuyện khác, em đừng gom lại làm một. Em thích đi thì đi, anh cũng không có hứa với bọn họ là anh đi.”

“Chồng à, xin anh đó, đi thôi, coi như là theo giúp em đi, có được không?” Ngự Ảnh Vũ ngồi lên đùi Đường Diệc Tấn, hai tay ôm cổ anh, đầu cô còn chui vào trong lòng anh, mông lại vặn vẹo loạn xa.

Cô chỉ muốn làm nũng một chút mà thôi, không nghĩ tới lại nhóm lửa cho Đường Diệc Tấn.

Nhất thời anh ném bắp rang lên bàn trà, đột ngột xoay người, anh áp Ngự Ảnh Vũ ở trên ghế sofa.

Môi mỏng ẩm nóng giống như mưa rào hạ xuống, dồn dập lại bá đạo.

“Này, anh đừng kéo váy em, em rất không dễ gì mặc xong đó, tụi mình không đi sẽ không còn kịp. A.. tay anh để chỗ nào vậy?”

“Em không biết đàn ông sáng sớm tinh mơ rất dễ đón gió phấn chấn sao? Em nhóm lửa đương nhiên phải dập lửa rồi, nếu không anh đi tìm người phụ nữ khác.”

“Anh dám, em giết anh!”

“Vậy em cho hay không?”

“Vậy anh có đi hay không?”

“Dập lửa trước rồi lại nói!”

“Lại còn dập, giờ đã là giờ nào rồi, anh cả chị dâu hiện tại đã xuất phát tới lễ đường, chúng ta không thể trì hoãn nữa, ưm…”

“Em khiến anh hài lòng anh sẽ xuy xét thử.”

“…”

Giọng nói đã sớm bị âm thanh yêu kiều thay thế, một phòng xuân sắc vô hạn…

“Mẹ nó, thằng nhóc Đường Diệc Tấn kia sao còn chưa tới, đã mấy giờ rồi, gọi điện thoại còn tắt máy, Ảnh Vũ cũng vậy.” Thủy Tâm Nhu tức giận gắt một câu.

“Chị dâu, em không gọi được cho bọn họ.”

“Haizz, không đợi nữa, chúng ta tới phòng cô dâu nhìn mẹ một chút đi, bên chú Huân có Diệc Sâm đi chuẩn bị rồi.”