Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 193: Có Chút Thê Lương




“Ba, ba đừng nói vậy, có ba và mẹ thương con, con đã rất vui vẻ rồi. Nếu không gả được, vậy thì không lấy chồng, con muốn cả đời ở cùng hai người.”

Bối Kỳ theo bản năng xoay đầu, cô ngoái đầu lại nhìn Bối Trạc.


“Đứa ngốc này, ba và mẹ đã già rồi, con còn con đường rất dài để đi. Có người giúp ba mẹ chăm sóc con, ba mẹ sau trăm tuổi cũng sẽ yên tâm.”

“Ba…”

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, đều đã qua rồi, ba tin tưởng bảo bối của ba nhất định sẽ hạnh phúc. Nghỉ ngơi cho tốt, nhìn sắc mặt con tiều tụy như vậy ba liền đau lòng. Hôm nay ba đã đặt vé máy bay cho con và mẹ, bà ngoại, mọi người ra ngoài giải sầu đi. Ba đã nói với mẹ con, mẹ đồng ý cùng con đi du lịch, không cần lúc nào cũng ở lỳ trong nhà, sẽ sinh bệnh, đây cũng là chuyện ba lo lắng nhất.”

“…”

“Nếu con xảy ra chuyện gì không hay, ba và mẹ cả đời cũng sẽ không vui vẻ, con vĩnh viễn là quả vui vẻ của nhà mình.”

Biểu tình của Bối Trạc nghiêm túc, Bối Kỳ thấy mũi chua xót, hốc mắt không tự giác hồng hồng.

Nếu như cô thật sự là con gái bọn họ thì tốt biết bao nhiêu, nếu cô không biết chân tướng thì tốt biết bao nhiêu, cô sẽ không biến thành ma quỷ, cô vẫn là một cô gái hạnh phúc vui vẻ, không có tâm cơ.

Thế nhưng cô đã không quay đầu lại được rồi!

“Ngoan, đừng khóc, mỗi giọt nước mắt con chảy xuống như cắt đi một khối thịt của ba. Đi nghỉ trước đi, buổi tối mẹ sẽ giúp con thu dọn hành lý, buổi sáng ngày mai mọi người xuất phát, ba đưa mọi người đi.” Nói xong, Bối Trạc đau lòng lau nước mắt cho Bối Kỳ.

“Ba… con không khóc, sau này cũng không khóc…”

Bối Trạc đẩy Bối Kỳ vào phòng ngủ, cũng ôm cô đặt lên giường, thay cô đắp chăn mỏng xong ông mới rời đi, cũng đóng cửa lại.

Sững sờ nhìn cọng tóc tay ông mới sờ được kia, Bối Trạc càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.


Cứ kiểm tra thôi, miễn cho bản thân lại tiếp tục suy nghĩ.

Bối Kỳ chắc chắn là con gái mình, lấy được kết quả rồi, ông cũng đúng tình hợp lý phản bác những người dụng tâm kín đáo này.

Bối Kỳ làm sao có thể ngủ được, cô nằm trên giường nghĩ tới tình huống tệ nhất và biện pháp phá giải hoàn cảnh khó khăn.

Hai ngày nay cô không tìm thấy Hoa Thiên Tầm, cô không biết cô ta ở đâu.

Tuy cô đã gửi ảnh chụp Hoa Thiên Tầm và con mẹ khốn kia, lại còn nói với bọn họ: Mặc kệ bọn họ muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần bọn họ có thể giúp cô diệt trừ hai người này, bao nhiêu tiền cô cũng đồng ý trả.

Chỉ là đến bây giờ bọn họ vẫn không tìm được hai người họ, cô vẫn chưa nhận được tin tức tốt từ bọn họ.

Thủy Mộ Hàn đã nghi ngờ, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sợ Bối Trạc cũng phát hiện ra gì đó, cô ở trước mặt ông cũng chỉ tiếp tục giả bộ vô tội.

Sợ bọn họ có một ngày biết rõ chân tướng, nhìn bộ dáng cực kỳ bất lực của cô, bọn họ hẳn là không nhẫn tâm thương tổn cô.

Sống cùng nhau 28 năm, cô vẫn tương đối hiểu bọn họ, bọn họ sắp xếp cho cô, cô lựa chọn nghe theo.


Bởi vì lúc này cô quá bất lực, người phụ nữ che mặt kia đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ là quả bom hẹn giờ chôn sâu bên người cô.

Cô hiện tại chỉ có thể chờ đợi thời cơ diệt trừ hai con khốn kia!

————–

Thủy Mộ Hàn gọi cho Hoa Thiên Tầm rất nhiều lần, điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, anh không liên hệ được với cô.

Cũng không biết hiện tại cô thế nào, anh lo lắng chau mày.

Đúng vậy, lòng anh rối thành một nùi, rất khó chịu.

Cô làm sao có thể đột nhiên biến mất chứ, chẳng lẽ ngay cả Duệ Duệ cô cũng không muốn gặp sao?

Trong lòng như thiếu hụt gì đó, Thủy Mộ Hàn cảm thấy có chút thê lương!

Cuộc họp buổi sáng kết thúc, Lục Hướng Nam đi theo anh vào văn phòng để báo cáo công việc, sau cùng, lúc anh muốn đi ra lại bị Thủy Mộ Hàn gọi lại.

“Hướng Nam, cậu… giúp tôi tra xem dạo gần đây Hoa Thiên Tầm đi đâu rồi? Cô ấy.. chuyển tới nhà mới ở đâu?”

Lục Hướng Nam hứng thú vô cùng nhìn anh, sắc mặt ông chủ tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.

Bộ dáng mấy ngày hôm trước của anh cũng không khác gì mấy người sắp chết, anh còn cho rằng có thể chuẩn bị sẵn mấy cái vòng hoa.

A… Hiện tại nhớ tới chị Hoa người ta rồi, lúc người ta tìm tới anh, anh nghe mấy mỹ nữ phòng thư ký nói chuyện say sưa, tổng giám đốc bọn họ vô tình thế nào, ngoan độc làm sao, người nào chọc anh liền gặp họa.

A… Tên khốn này chính là già mồm cãi láo!

Hiện tại thì tốt rồi, biết nhớ tới người ta, muốn tìm người ta!

“Được, chờ chút tôi liền đi tra.”

“Còn nữa, chuyện tôi nhờ cậu tra đã có tin tức gì chưa?”

“Sếp à, làm gì nhanh như vậy, chuyện anh muốn tra là chuyện vài năm trước, phải tìm người. Có điều, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh.” Liếc thấy đôi mắt không vui tóe lửa của Thủy Mộ Hàn, Lục Hướng Nam lập tức sửa lời.

“Ừm.. ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại cho tôi.”

Thủy Mộ Hàn nhíu mày, anh xoa xoa huyệt Thái Dương.

Mẹ nó, đầu anh thực đau, anh mất ngủ, mỗi đêm nằm trên giường nhắm mắt lại ngủ không được, thật khó chịu!


Đi ngang qua phòng thư ký, Thủy Tâm Nhu thấy Lục Hướng Nam vừa lúc từ văn phòng tổng giám đốc đi ra.

Anh đi có phần gấp, đôi mắt đẹp ranh mãnh khẽ chớp, cô kêu anh lại.

“Chào tổng giám Thủy!”

“Miệng lưỡi trơn tru! Này, anh tôi bảo anh làm gì vậy? Có lẽ tôi có thể giúp được anh.” Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo trừng mắt nhìn, hứng thú liếc Lục Hướng Nam.

“Tôi phát hiện hai người đúng là anh em, khẳng định không sai được.”

“Anh bớt lắm miệng đi, tôi không bị dụ đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu hiện lên ý cười, sau đó cô kề sát vào tai Lục Hướng Nam nói nhỏ: “Cửa tiệm mới của Hoa Thiên Tầm do tôi tìm, ở số 98 đường XXX, hy vọng có thể giúp anh đi báo cáo kết quả công tác.”

Không đợi Lục Hướng Nam kịp phản ứng, Thủy Tâm Nhu cầm laptop đi về phía văn phòng Thủy Mộ Hàn.

Lục Hướng Nam vẫn giật mình đứng tại chỗ, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Thủy Tâm Nhu, tay nâng cằm, đôi mắt thâm thúy cũng nheo lại.

Xì, hai anh em này thật có ý tứ, vài ngày trước còn trợn mắt đối đầu, công lực hại người của tổng giám Thủy tuyệt không tệ, hiện tại cô lại biến thành người tốt.

Cười lắc đầu, Lục Hướng Nam đi về văn phòng mình, anh vẫn phải đi một chuyến chụp hình gì đó báo cáo kết quả công tác cho sếp.

Số 98 đường XXX, ồ.. anh nhớ kỹ rồi!

———————-

Thủy Mộ Hàn lướt xem laptop của Thủy Tâm Nhu, anh không nói một lời.

Thủy Tâm Nhu vô vị nhìn anh, bên môi vẫn chứa ý cười nhạt. “Tổng giám đốc có hài lòng với bộ ảnh cưới mùa mới không? Em đã để cho bộ phận kinh doanh triển khai rồi, cuối tuần bắt đầu mở rộng tại các chi nhánh. Anh, năm nay giá vàng giảm, lượng tiêu thụ sẽ tăng 10% so với mấy năm trước.”

“Cái này chỉ là em suy đoán mà thôi, anh chỉ nhìn vào doanh số thực tế. Kinh tế trì trệ, người đồng ý bỏ tiền túi ra không nhiều. Anh đã đăng ký cho Vạn Huy tham gia cuộc thi thiết kế Kim Tử Kinh rồi, liên tục năm kỳ thi Vạn Huy chưa từng bị thua, anh hy vọng em có thể mũ miện thành công. Đây là buổi lễ long trọng trong giới đá quý ở Hong Kong, Vạn Huy vẫn là doanh nghiệp sáng giá trong ngành, danh tiếng cũng từ những giải thưởng lớn mà có, em phải coi trọng.”

Thủy Mộ Hàn chỉ hí mắt liếc Thủy Tâm Nhu một cái, khuôn mặt lạnh không chút nào dịu đi.

Lời anh nói cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không phải chỉ là nói suông mà thôi, anh là người công tư phân minh.

Hơn nữa, tập đoàn Vạn Huy thật sự coi trọng cuộc thi thiết kế năm nay, quyết định tập trung vào nó.

“Biết rõ, em đã có chuẩn bị, năm nay khẳng định vẫn là tập đoàn Vạn Huy chúng ta giành quán quân.” Cô là quán quân cuộc thi lần trước, Thủy Tâm Nhu vẫn cực kỳ có tin tưởng, đây cũng là lần thứ hai cô đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế trang sức dẫn dắt đội ngũ của Vạn Huy.

“Đừng có ỷ y, Kim Lục Phúc mới mời một vị tổng giám thiết kế mới, người ta từ Mỹ trở về, gọi là Nguyễn Tinh, có thời gian em có thể lên mạng tìm kiếm tác phẩm của cô ấy một chút, nghe nói cô ấy rất có tiềm lực.”

“Nguyễn Tinh?” Thủy Tâm Nhu ngớ ra một phen, “Được, có thời gian em sẽ tìm hiểu tác phẩm của cô ấy.”

Ánh mắt Thủy Tâm Nhu không tự giác ảm đạm một chút.

Nguyễn Tinh kia hẳn không phải là em gái Nguyễn Hàm đi?

“Anh, em muốn xin nghỉ vài ngày. Ha ha ha… Anh cũng biết, ngày mai mẹ chồng em tái hôn, em phải đi hỗ trợ chuẩn bị. Hơn nữa, Đường Diệc Sâm còn phải đi khuyên nhủ chú em, em rất bận.”

Lời nói đột nhiên mềm mại không ít lại còn mỉm cười, Thủy Mộ Hàn vừa thấy đôi mắt sáng lóe lên kia của Thủy Tâm Nhu, anh liền biết tâm tư quỷ quái của cô rồi.

Thủy Mộ Hàn hơi nghiêm mặt, tuy không hung dữ nhưng xem ra cũng rất có uy nghiêm, “Khi nào thì bắt đầu?”

“Ngày mai, em còn phải tìm bạn gái chú em nói chuyện. Chú ấy ngay cả lễ phục cũng không đi thử, em sợ… nếu chú ấy không tham dự hôn lễ vậy nhất định rất đả thương người.”

“…”

“À.. anh không nói gì là đồng ý nha, cám ơn anh! Đồng thời cũng chúc anh may mắn!”

Vừa thấy biểu tình kia của Thủy Tâm Nhu, Thủy Mộ Hàn liền có chút khó chịu trong lòng.

Anh còn chưa nói gì, cô đã cầm laptop của mình rời đi.

Khoảng nửa giờ sau, anh nhận được một tấm hình Lục Hướng Nam gửi tới, tinh thần Thủy Mộ Hàn lập tức phấn chấn, anh nhanh chóng ra khỏi văn phòng.