Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 187: Phục Vụ Đặc Biệt




“Lúc này Phí tổng không cần bồi vị hôn thê mới khiến người giật mình a! Đúng rồi, chuyện tốt của Phí tổng khi nào thì cử hành, tôi có chút nóng ruột rồi đây.”

Đường Diệc Sâm thâm trầm nhìn Phí Lạc, giữa trán lướt qua chút hơi thở âm u.


“Ờ ha… Phí Lạc, anh gần đây có gặp Chu Mạt không, em ở nước Pháp gặp cô ấy đó. Anh… và cô ấy có tốt không?” Ngước mắt nhìn chằm chằm Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu không tự chủ nhíu mày lo lắng.

Chu Mạt không tệ, mà Phí Lạc nhưng lại cong, vậy cô ở cùng với anh chẳng phải là rất oan ức sao!

Cả đời người phụ nữ chẳng phải là bị hủy rồi ư, việc này phải thận trọng suy xét!

Ánh mắt thâm trầm không chút nào che giấu sự khinh miệt trào phúng chăm chú nhìn Đường Diệc Sâm, Phí Lạc ở trong lòng u oán mắng anh: ‘Khốn kiếp, không nói tới cái bình kia, bình kia lại mở, rõ ràng là cố ý.’

Vốn tưởng rằng anh chạy trốn thì tiệc đính hôn sẽ phải hủy, tên khốn này thế mà lại thay anh hoàn thành nốt.

Sau khi anh trở về, ông già nhà anh và cha Chu không chỉ một hai lần thúc giục cưới, hơn nữa thường xuyên ghé vào lỗ tai anh lải nhải, buộc anh và Chu Mạt nhanh chóng kết hôn, nói việc xấu trong nhà không nên kéo dài.

Anh khi nào thì dây dưa qua với Chu Mạt, anh thế nhưng không biết?

Đến nay, anh vẫn là trai tân có được không?

Người đàn ông tốt không lạm tình giống anh như vậy chỉ sợ Hong Kong cũng không còn mấy người.

Nếu không phải Đường Diệc Sâm giở trò quỷ, đê tiện vô sỉ, anh và Nhu Nhu sẽ có hy vọng, dù sao bọn họ thân thiết nhiều năm như vậy.


Thủy Tâm Nhu nhắc tới Chu Mạt, Phí Lạc cực kỳ lạnh nhạt giang tay, bởi vì anh tới bây giờ đã không nhớ nỗi người phụ nữ kia trông như thế nào, thật ngại quá, anh không nhớ kỹ cô.

“Tạm được, có liên hệ với cô ấy.”

Nhất thời Đường Diệc Sâm mỉm cười, nụ cười vô cùng mị lực tràn ngập một cỗ quỷ dị.

Tên khốn đang nói dối a, nhà họ Chu người ta đang nhức đầu không biết khi nào Chu Mạt quay về Hong Kong, đến nay vẫn không thấy tung tích cô.

Liên hệ, Phí tổng làm thế nào liên hệ với cô ấy chứ?

Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phí Lạc, Đường Diệc Sâm vô cùng hứng thú, “Phí tổng, hôm nào chúng ta hẹn nhau cùng ăn bữa cơm đi, dù sao vị hôn thê của anh và vợ tôi cũng quen biết nhau.”

“Đúng rồi, dù sao lâu rồi em chưa gặp lại Chu Mạt, có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cô ấy.” Thủy Tâm Nhu phụ họa.

Thoáng chốc, đôi mắt Phí Lạc tóe lửa, anh tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm, tên lưu manh, anh thật sự muốn đánh anh!


“Được, để anh nói với cô ấy xem ngày nào thì được.”

“Một lời đã định, chầu này em trả tiền, chầu sau em cũng trả tiền nha.” Chuyện ở nước Pháp cô còn phải cảm ơn Chu Mạt, mời cô ấy ăn cơm thật sự là chút lòng thành nha.

“Bà xã, ông xã thay em thanh toán, chúng ta có thể về nhà không?” Nói xong, Đường Diệc Sâm coi như không có ai cắn vành tai mẫn cảm của Thủy Tâm Nhu.

“Được a, về nha…” Khuôn mặt Thủy Tâm Nhu không tự giác ửng đỏ, biểu tình của cô rất thẹn thùng.

“Phí Lạc, tụi em đi trước nha, tạm biệt!”

Nhìn Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu bỏ đi, Phí Lạc thấy trong lòng khó chịu vô cùng, khổ tâm chua xót lập tức bao phủ chờ mong trong lòng.

Đáng chết, tôi không đấu với anh vì tôi thương Nhu Nhu, nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho anh, Đường Diệc Sâm!

Không vui bĩu môi, Phí Lạc cũng cô đơn đi ra khỏi nhà hàng.

Đêm một người, trái tim tôi nên để nơi đâu?

Anh không biết, chỉ là loại cảm giác này thực con mẹ nó khó chịu!

—————

Cũng không biết tên khốn Thủy Mộ Hàn thế nào rồi, Thủy Tâm Nhu vứt anh ra sau đầu quên không còn một mảnh.

Cả con của mình cũng không cần, cô mới không nói cho anh biết chị Hoa ở đâu.

Sĩ diện là một loại bệnh, anh nên điều trị rồi!

Ra khỏi nhà hàng, trời vậy mà đổ mưa, Thủy Tâm Nhu cũng lái xe, cô và Đường Diệc Sâm một trước một sau chạy về nhà.

“Đường Diệc Sâm, anh thành thực khai báo, đêm nay mỹ nữ cùng anh và Nguyễn Hàm ăn cơm kia là ai?” Vừa vào cửa, Thủy Tâm Nhu liền đẩy Đường Diệc Sâm lên cửa, hai tay cô ôm cổ anh, khuôn mặt xinh đẹp kề sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, hơi thở ấm áp phả ra ngưa ngứa.

Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo mà cảm thụ Đường Diệc Sâm run rẩy cùng tiếng anh lơ đãng hít thở.


“Hửm…” Cô nghiêng đầu trái phải nhìn anh, khóe miệng chứa ý cười nhạt.

“Ồ… có người ăn dấm rồi!” Đường Diệc Sâm dán vào trán cô, đôi tay ôm eo nhỏ của cô.

“Cái gì chứ, em là duy quyền mà thôi. Chỉ cần Đường Diệc Sâm anh vẫn là người đàn ông của Thủy Tâm Nhu em, em đã nói rồi, anh chỉ có thể nhìn em, trong mắt anh chỉ có thể có em, không cho anh cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, chỉ có thể thuộc riêng một mình em.”

Thủy Tâm Nhu vuốt mũi Đường Diệc Sâm, “Bằng không, anh sẽ biết tay em, em là một con sư tử a!”

Nói xong, cô giơ năm ngón tay làm như móng vuốt ở trước mặt Đường Diệc Sâm.

Khóe môi ngậm ý cười thật sâu, bàn tay to của Đường Diệc Sâm bao bọc tay nhỏ của Thủy Tâm Nhu, “Bà xã, anh rất thích cảm giác móng vuốt như thế, đặc biệt lúc bấu vào lưng anh, cực kỳ kích thích… Anh chỉ nghĩ muốn nhanh hơn, sâu hơn….”

“Đường Diệc Sâm, anh thật hư hỏng nha… Đợi em giám định xong xuôi, bên trong đầu anh khẳng định không phải bột nhão……”

“Nếu bà Đường ghen tị, ông Đường nhất định cho bà Đường kiểm tra xem ông Đường rốt cuộc yêu bà Đường nhiều thế nào…” Đường Diệc Sâm bế Thủy Tâm Nhu lên, cũng đi nhanh lên lầu.

“Ông Đường, vai em đau quá, đêm nay phải giúp em xoa bóp nha, em còn muốn ngâm nước tắm.”

“Được, ông Đường sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của bà Đường, ngoài ra còn có phục vụ đặc biệt. Kỳ thật, người phụ nữ kia là em gái Nguyễn Hàm, Nguyễn Tinh. Cô ấy trở về lâu như vậy, lại còn hẹn anh vài lần, cho nên anh làm tròn vai trò chủ nhà mời cô ấy bữa cơm mà thôi. Anh có điện thoại cho em xin chỉ thị, nhưng bà Đường không nghe điện thoại của ông Đường, thật ra ông Đường cực kỳ đau lòng.”

“Em không phải cố ý không nghe điện thoại của anh, em bận cả buổi chiều giúp chị Hoa dọn sang mặt bằng mới. Lúc em đang tìm mặt bằng tình cơ gặp được Phí Lạc, sau đó anh ấy liền giúp em, em thấy ngại mới mời anh ấy ăn cơm, không có chuyện gì nữa. Thật ra tất cả đều do anh trai em, em đang thay anh ấy thu dọn tàn cuộc.”

Đường Diệc Sâm không nói dối, cô cũng đoán được người phụ nữ kia là em gái Nguyễn Hàm, chẳng qua cô muốn anh chính miệng nói cho cô biết.

Chỉ nhìn Nguyễn Tinh vài lần, Thủy Tâm Nhu cảm thấy hai chị em đúng là vật họp theo loài, từ trong ánh mắt cô, cô cũng đã đọc hiểu được địch ý của cô.

Dựa vào cái gì chứ, các cô chưa từng gặp mặt, chỉ bằng cô cũng muốn cô giúp gì sao?

Đôi mắt Thủy Tâm Nhu hiện lên chút tĩnh mịch.

“Cho nên a.. đêm nay không có bồi thường sao?” Đường Diệc Sâm nói nhỏ bên môi cô, tiếng nói tràn ngập mị lực, cực kỳ mê hoặc lòng người.

Nháy mắt, đáy lòng Thủy Tâm Nhu nhộn nhạo, khẽ dao động.

“Nếu như ông Đường xoa bóp tốt, khen thưởng đặc biệt không phải không thể…”

“Bà xã, em ngồi trước, anh mở nước cho em.” Đường Diệc Sâm biến mất trong phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy.

Thủy Tâm Nhu ngồi trên ghế sofa cười cười, trong lòng có dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua.

——————-

Ngâm nước tắm xong thật thoải mái, Thủy Tâm Nhu ngã xuống giường, hai chân lắc lư, cô hoàn toàn không biết bởi vì động tác của cô mà áo tắm bị vén lên cao, một cặp đùi trắng nõn đẹp không biết có bao nhiêu mê người.

Đường Diệc Sâm mặc áo tắm ngồi trên ghế sofa sửng sốt nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng dậy, anh cũng lên giường, áp Thủy Tâm Nhu dưới người.

“Bà xã, anh xoa vai cho em.”

“Ừm!” Cô hôm nay di chuyển bồn hoa, còn có mấy bình hoa khác nữa, thật sự mệt rã người.

Thủy Tâm Nhu tiếp tục nằm sấp, cô ôm lấy một cái gối, hai mắt khẽ nhắm.

Bàn tay to tà tứ chui vào trong áo tắm, chậm rãi xoa bóp hai vai, Đường Diệc Sâm rõ ràng nhìn thấy đai mỏng trên vai màu đỏ thẵm.

Kìm lòng không đậu, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô mặc váy ngủ sa mỏng trong suốt, da thịt trắng nõn tinh tế được đám lửa làm nổi bật càng thêm gợi cảm mê người.

Không tự chủ được, hạ thân anh đột nhiên thít chặt, đau đớn đột nhiên dâng trào.

Áo tắm ngày càng được mở rộng, bờ lưng non mềm tuyết trắng đều đã lộ ra, lực của Đường Diệc Sâm vô cùng dịu dàng giống như con kiến bò.

“Ưm.. a….”

Không biết từ lúc nào, cả người anh đều dán vào, hai tay từ bả vai chậm rãi dời xuống… tà từ nắm đôi gò núi xoa nắn…

Nụ hôn nhỏ vụn giống như mưa rào nhiệt tình rơi xuống, an ủi mỗi tấc da thịt như tuyết.

Từng dòng điện từ phía sau lưng truyền đến, mỗi một tế bào trong người Thủy Tâm Nhu không kiềm được rung động khiến cô không cách nào tự khống chế muốn nhiều hơn.

Bàn tay nhỏ xoa khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu xoay người qua, cô hôn lên đôi môi gợi cảm của anh.

Nhất thời như sét đánh tóe lửa, tia lửa văng khắp nơi…

Gấp rút cởi đồ lẫn nhau, Thủy Tâm Nhu vòng đùi ôm lấy vòng eo có lực của Đường Diệc Sâm, giống như ám chỉ anh.

Ngón tay anh chậm rãi xẹt qua da thịt trắng nõn mang đến từng cỗ khoái cảm nóng bỏng tê dại, Đường Diệc Sâm nâng eo cô lên, mạnh mẽ trầm mình xuống.

Ra sức công kích nhụy hoa, cướp đoạt quả ngọt cuối cùng…….