Hách Tư Gia và Hạ Dương quay về, ngoài ý muốn nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn.
Không chỉ như vậy, nhà bọn họ còn có thêm một người phụ nữ đang bận rộn trong phòng bếp, Ỷ Kình Thiên cũng ở đó.
Tuy không trang điểm nhiều nhưng bọn họ cũng nhìn ra được đường nét của người phụ nữ này rất duyên dáng, thanh thuần lại xinh đẹp.
“Lão đại, bạn gái anh sao? Chưa gặp qua nha, không giới thiệu một chút à.” Hách Tư Gia chọc vào lồng ngực Ỷ Kình Thiên, đồng thời cô lại buồn thay Chu Mạt.
Kỳ thật, rất nhiều người đều biết Chu Mạt thích cơ trưởng Ỷ, cũng không biết anh rốt cuộc có ý gì.
“Mấy đứa nghĩ đi đâu vậy, đây là bạn anh, Hoa Thiên Tầm, về sau sẽ giống như người nhà của chúng ta, mọi người phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn, biết không?”
“Ồ.. chỉ là bạn bè?” Hách Tư Gia và Hạ Dương gian xảo chuyển mắt, không hẹn mà gặp, bọn họ đều mỉm cười.
“Rửa tay ăn cơm đi, mọi người lát nữa đừng nói lung tung.”
“Biết rõ, lão đại.”
Đều đã ngồi vào bàn cơm, Hoa Thiên Tầm luôn cảm thấy hai người trẻ tuổi vừa trở về này luôn liếc nhìn cô.
Cô mỉm cười yếu ớt. “Xin chào, chị là Hoa Thiên Tầm, bình thường cứ gọi chị là chị Hoa là được, từ hôm nay trở đi chị sẽ là khách thuê ở đây, rất hân hạnh được làm quen với mọi người.”
“Em là Hách Tư Gia, là tiếp viên hàng không của hãng Hằng Thái. Người bên cạnh em chính là cơ trưởng vĩ đại tương lai Hạ Dương, chị Hoa, không cần khách khí, tụi em đều là người không câu nệ, tùy ý là được.” Ý cười bên môi Hách Tư Gia ngày một sâu, thỉnh thoảng cô lại chăm chú nhìn Ỷ Kình Thiên.
Ngoại trừ Chu Mạt quấn anh muốn chuyển tới nơi này ở để thuận tiện bọn họ cùng đi làm ra, chị Hoa này chính là người khác giới đầu tiên anh dẫn về, bọn họ rất kinh ngạc.
“Em Hoa, bọn họ đều rất tốt, em có cần giúp đỡ gì thì cứ nói.”
“Ừm, được.”
“Mọi người ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của chị Hoa.”
Gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, Hách Tư Gia lập tức giơ ngón cái lên, cho đến khi nuốt hết thịt kho tàu, cô mới bật ra âm thanh: “Ưm… ăn rất ngon, có chị Hoa ở đây, tụi mình về sau có lộc ăn rồi.”
“Đúng rồi, thật sự rất ngon. Lúc Chu Mạt ở đây chúng ta đều làm chuột bạch, đồ em ấy làm không giống, chỉ có điều nuốt không trôi mà thôi.”
Lời vừa nói ra, Ỷ Kình Thiên liếc Hạ Dương một cái: “Ở trước mặt Chu Mạt mọi người đừng nói vậy tổn thương em ấy, cẩn thận em ấy làm thịt em.”
“Ha ha ha… em ấy sẽ không trở về, người ta rất nhanh sẽ là mợ trẻ của Thương mại điện tử Hoàn Vũ rồi.”
Lúc ăn cơm, dạ dày Hoa Thiên Tầm khó chịu một hồi, mới ăn một miếng thịt lại vẫn chưa kịp nuốt xuống, cô lập tức đặt bát đũa xuống chạy vào toilet.
Không tự giác, Hách Tư Gia và Hạ Dương đều đưa mắt nhìn phương hướng Hoa Thiên Tầm biến mất, lát sau bọn họ thu hồi tầm mắt liếc Ỷ Kình Thiên: “Lão đại, chuyện gì vậy? Lời em nói làm người ta buồn nôn lắm sao? Hay là… hai người có việc gạt tụi em? À… quan hệ của hai người có phải cũng không đơn thuần?”
Đối mặt với câu hỏi tò mò, Ỷ Kình Thiên vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
“Không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận rồi!”
“Hai đứa nghĩ đi đâu vậy, chị Hoa chẳng qua có thai, phụ nữ có thai đều mẫn cảm với mùi mà thôi.”
“Anh sắp làm cha rồi hả?” Hách Tư Gia và Hạ Dương không tự chủ mở to hai mắt.
“Ngại quá, hai người hiểu lầm chị và Kình Thiên, anh ấy là một người bạn rất biết quan tâm, con của chị là của người khác.” Hoa Thiên Tầm từ toilet trở lại, cô thay Ỷ Kình Thiên giải thích rõ ràng.
“Cho nên, trong nhà này, mấy việc này đều để anh và Hạ Dương làm, Tư Gia quan tâm chị Hoa một chút, em từng được đào tạo qua, đối với chuyện này tương đối có kinh nghiệm. Về sau, không ai được hút thuốc ở trong nhà.”
Đúng vậy, anh đã biết Hoa Thiên Tầm mang thai, nếu không ngoài dự đoán, đứa nhỏ này là của Thủy Mộ Hàn.
Lúc anh nói với Thủy Tâm Nhu muốn dẫn cô trở về ở lại, cô còn cố ý bảo anh phải chăm sóc cô chu đáo, còn nói một vài việc cần chú ý.
“Biết rồi, chúng em sẽ chú ý.”
“Làm phiền mọi người rồi, thực ngại quá…”
“Chị Hoa đừng nói như vậy, mọi người chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm.”
Khẽ chớp hàng mi thật dài, Hoa Thiên Tầm cầm lấy bát đũa tiếp tục ăn cơm.
Vào lúc cô bị ép vào đường cùng lại vẫn gặp được người tốt như vậy, cô nhất định phải cảm ơn.
Ỷ Kình Thiên cũng nói cho cô biết, chuyện cửa tiệm hoa không cần lo lắng, Thủy Tâm Nhu đã giúp cô tìm được mặt bằng và dọn đồ qua đó ổn thỏa rồi. Cô thực biết ơn những người có lòng tốt đã đưa tay ra giúp đỡ cô.
————–
“Sam, chúng ta ăn cơm xong có muốn tới quán bar ngồi một chút không? Nguyễn Tinh vừa trở về, em ấy muốn làm quen hoàn cảnh bên này một chút.”
Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm nhưng Nguyễn Hàm biết tầm mắt anh đa phần đều đang nhìn Thủy Tâm Nhu.
Lúc thanh toán, anh vẫn cực kỳ săn sóc thay cô trả tiền.
Không hiểu sao trong lòng cô lại nổi lên ngọn lửa giận vô hình, nội tâm khó chịu.
Thằng nhóc Thương mại điện tử Hoàn Vũ thật vô dụng, rõ ràng thích Thủy Tâm Nhu muốn chết vậy mà cũng có thể nhìn cô ta ân ái với người khác, không đáng mặt đàn ông, cô khinh bỉ anh ta!
“Không được, mấy em đi đi, lát nữa anh còn có việc.”
“Anh phải đợi chị dâu sao? Sam, anh thật sự là một vị hộ hoa sứ giả chu đáo, được rồi, em và Nguyễn Tinh đi chơi đây.”
“Các em cẩn thận một chút.”
Khẽ gật đầu, Nguyễn Hàm và Nguyễn Tinh đứng dậy rời đi, ánh mắt cô lập tức ảm đạm xuống.
Nguyễn Tinh tuy không làm sao hé răng, cô lại nhìn được khá rõ ràng.
Ngồi ở trong xe, cô bất bình nói: “Chị, người phụ nữ kia là vợ anh Sâm hả? Ôi, giống hồ ly tinh ghê, cũng không có thể diện, còn không biết thẹn. Cô ta vừa đến liền coi chúng ta như vô hình, lại còn hôn còn ôm anh Sâm, thật có tay quyến rũ đàn ông. Ở trước mặt chồng mình ăn cơm cùng người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia lại còn đắm đuối đưa tình nhìn cô ta, thật sự là chịu không nổi.”
“…”
“So với chị cô ta kém xa, cô ta đâu có xinh đẹp, tài giỏi. Không biết mắt anh Sâm bị gì, anh ấy sao có thể chọn cô ta mà không chọn chị, chị tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kia. Lúc ở Mỹ, chị và anh Sâm rất tốt, là một đôi kim đồng ngọc nữ mọi người công nhận, người phụ nữ kia cho dù có xuất hiện cô ta cũng phải đứng sang bên cạnh.”
Nguyễn Hàm đã vô cùng khó chịu trong lòng, vừa nghe Nguyễn Tinh nói như vậy, cô lại càng giận dữ.
Cô tức giận hừ lạnh: “Nguyễn Tinh, em ngậm miệng lại đi, ở trước mặt chị không cần nhắc đến cái người phụ nữ đạo đức giả đó.”
“Chị, chị cũng thấy chán ghét cô ta đi? Dù sao em chính là không thích cô ta, từ đầu tới cuối em đều cảm thấy anh Sâm với chị là một đôi, cũng chỉ có chị mới có thể khiến anh ấy thêm nổi bật.”
“…”
“Em nói chị rồi, lúc anh ấy về nước chị nên buông cơ hội bên Mỹ kia mà về cùng anh ấy, nói không chừng khi đó hai người có thể thành, hiện tại anh ấy cũng sẽ không cưới con hồ ly tinh kia.”
“…”
“Giờ hối hận cũng không còn kịp, người ta đã kết hôn rồi.”
“Nguyễn Tinh, em nói đủ chưa? Nếu em còn nói nữa chị lập tức cho em xuống xe tự mình về nhà.” Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, Nguyễn Hàm u oán trừng mắt nhìn em gái không ngừng lải nhải.
Trong lòng cô đã đủ khó chịu rồi, cô lại còn khiến cô thêm ngột ngạt.
Có thể biết trước mọi chuyện được sao?
Cô cho rằng Đường Diệc Sâm sẽ đặt trọng tâm vào Liên Khải, cô nào biết đâu anh chưa tới ba mươi liền kết hôn, khi đó chỗ đứng của anh còn chưa vững.
Lấy tư cách một tổng giám đốc vô cùng có mị lực, anh 27 tuổi liền đi vào phần mộ hôn nhân thật sự quá sớm, cô bất ngờ.
Cô càng không nghĩ đến sẽ nửa đường nhảy ra một Thủy Tâm Nhu, lúc cô biết tin anh kết hôn, cô muốn quay về nước nhưng không kịp ngăn cản. Đoạn Vô Ngân nói cho cô biết, Đường Diệc Sâm đã quyết định rồi, hơn nữa lại còn gấp rút lên xe trước mua vé bổ sung sau.
Cô biết, một khi anh quyết định sẽ không thay đổi, cho nên, cô không tới tham gia hôn lễ của anh.
Vài năm nay, cô ở Mỹ không phải ở không, cô chờ cơ hội trở về đột kích.
Bị Nguyễn Hàm mắng như vậy, Nguyễn Tinh an phận một chút, cô cũng không nói thêm gì.
Theo bản năng, cô liếc cô vài lần.
Cô lại không nói sai, chẳng lẽ cô nói không đúng sao?
Trở lại Hong Kong, cô phát hiện dã tâm của chị gái thật lớn, cô biết tính kế hơn so với trước, chỉ sợ cô muốn nhiều hơn nữa…
—————
Thấy Thủy Tâm Nhu ăn cũng gần xong rồi, Đường Diệc Sâm đi tới ngồi xuống cạnh cô, lập tức ôm cô vào trong ngực mình.
“Coi tướng ăn của em giống quỷ chết đói kìa, hôm nay đã làm chuyện xấu gì hả?” Nói xong, Đường Diệc Sâm vuốt sống mũi Thủy Tâm Nhu một cái.
“Ha ha ha… Em làm gì làm chuyện xấu chứ, em làm là chuyện tốt.” Thủy Tâm Nhu mỉm cười ngọt ngào với Đường Diệc Sâm, cô cũng ngọt ngào dựa sát vào trong lòng anh.
“Ai nha, bả vai em đau quá, đêm nay anh phụ trách xoa bóp.”
“Tuân lệnh bà xã đại nhân.”
Nhìn Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu mặt mày đưa tình, một người lớn như anh vậy bị bỏ qua, Phí Lạc rất khó chịu trong lòng.
“Đường tổng, đêm nay thật có hứng thú cùng mỹ nữ ăn cơm nha? Cám ơn anh đại lượng nhường vợ theo giúp tôi ăn cơm!”
Ánh mắt gây hấn không sợ nghênh đón đôi mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm, trong nháy mắt, ánh lửa không tắt lặng yên bắn tung tóe.