Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 161: Ông Xã Sẽ Không Bỏ Đói Bà Xã




Sau khi Yến Thục Phân chạy ra ngoài, bà nhanh chóng bắt một chiếc taxi.

“Cô muốn đi đâu?” Bác tài theo thông lệ hỏi.

“Đi đâu cũng được, tóm lại cứ chạy tới trước là được.”

Tuy cảm thấy hành khách này rất kỳ quái, bác tài cũng không lại hỏi nhiều. Điều hoà nhịp thở hổn hển hoảng sợ, theo bản năng Yến Thục Phân quay đầu nhìn lại, bà nhìn thấy một chiếc xe taxi theo sát phía sau.

Trí Huân, anh bảo em phải làm sao bây giờ?

Xin anh đừng đuổi theo nữa, nếu như bị bọn phóng viên thấy chúng ta sẽ gặp phiền phức.

Em không sợ, thế nhưng em không muốn liên lụy Diệc Sâm và Diệc Tấn.


Yến Thục Phân hít sâu, hai tay bà nắm chặt, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, lo lắng nhíu mày. Nghĩ ngợi, Yến Thục Phân mở miệng, “Bác tài, phiền anh chạy tới đường biển gần đây đi.”

“Được.”

Xe chạy băng băng, lòng Yến Thục Phân quá đỗi khẩn trương, bà không dám thở mạnh. Hành động vừa rồi của Ỷ Trí Huân thực dọa bà chết, đến bây giờ tim bà vẫn còn lùm bùm đập loạn không ngừng.

Hai chiếc xe phía trước chỉ lo đuổi theo nhau, hoàn toàn không biết phía sau bọn họ còn có một chiếc taxi không nhanh không chậm đi theo.

Có thu hoạch lớn như vậy, thật không uổng Ôn Nghi đi chuyến này.

Vốn dĩ bà tính tới siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, trùng hợp như vậy lại nhìn thấy Yến Thục Phân tinh thần hoảng hốt, không có bộ dáng sáng chói ngày thường, bà lập tức bỏ giỏ đồ mua sắm xuống, đi theo bà ấy.

Tốt quá rồi, rốt cuộc bị bà phát hiện bản chất tình cảm thật sự của bọn họ.

Yến Thục Phân, lần này xem bà chết thế nào!

——————–

Đến đường biển gần nhất, Yến Thục Phân xuống xe ở một chỗ tương đối vắng người.

Ỷ Trí Huân theo sát phía sau cũng xuống xe theo, ông lập tức đuổi theo, kéo tay Yến Thục Phân không cho bà đi, “Thục Phân, đừng trốn tránh nữa, mặc kệ em đi đâu anh cũng sẽ đuổi theo.”


Ôn Nghi cũng không bám sát, bà xuống xe ở một chỗ cách đó không xa, lấy điện thoại của mình ra chụp lại.

“Ỷ Trí Huân, mong anh tự trọng, buông tay!” Nói xong, Yến Thục Phân hất tay ông ra, cũng đi đến lan can bảo hộ đê biển, nghênh đón gió biển thổi.

Bà bảo ông tự trọng?

Mi tâm Ỷ Trí Huân hiện lên một tia thương cảm, mới một buổi tối mà thôi, bà đối với ông đã khách khí như vậy rồi. Ông ngớ ra một phen, cũng chậm rãi đi đến đứng cạnh bà, cùng đón gió biển. Lúc này, ông vô cùng tỉnh táo, ông biết bản thân đang làm gì.

“Thục Phân…”

“Ỷ Trí Huân, tối qua em đã nói với anh rất rõ ràng rồi, anh có nghe thấy không? Anh điếc à? Chúng ta kết thúc rồi, em với anh không có khả năng, anh đừng lo lắng cho em nữa.”

“Anh biết em đang lo lắng điều gì, cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ giúp Diệc Sâm thu nạp thêm cổ phần công ty, leo lên vị trí chủ tịch Liên Khải, đến lúc đó em có thể an tâm ly hôn với Đường Dụ rồi.”

“…”

“Diệc Tấn là con anh đúng không? Nó cũng thuận tay trái giống anh?”

Yến Thục Phân hoảng hốt, theo phản xạ quay sang nổi giận nói: “Ỷ Trí Huân, anh cho anh là ai hả? Anh đừng nói lung tung, một buổi tối mà thôi, làm sao có thể mang thai được. Diệc Tấn cũng giống Diệc Sâm, bọn nó đều dùng tay phải, nó không phải con trai anh.”


“Anh đừng tiếp tục quấn lấy em nữa, em đối với anh căn bản không có ý kia. Em ở cùng anh chỉ là muốn trả thù Đường Dụ mà thôi. Anh ta ở ngoài chơi gái, em liền chơi anh em tốt của anh ta, rất công bằng, trong lòng em cũng giải hận rồi.”

“…”

“Anh tốt với em thì thế nào, em cũng không thèm muốn, em vẫn là bà Đường. Anh đừng tự mình đa tình, em sẽ không ở cùng với anh, thức thời mà nói anh nên tự mình lặng yên cút đi, em để lại thể diện cho anh, anh đừng không biết xấu hổ tiếp tục quấn lấy em. Đó là anh ngốc, anh ngu dốt, anh đáng đời!”

Sống mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, đột nhiên cảm xúc khổ sở dâng trào trong lòng.

Ánh mắt Yến Thục Phân không tự giác đã ươn ướt.

Trừng to mắt, bà lập tức xoay mặt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn ánh mắt tràn ngập đau thương kia của Ỷ Trí Huân. Mi tâm nhíu chặt, Ỷ Trí Huân bá đạo xoay người Yến Thục Phân lại đối diện với mình.

“Yến Thục Phân, em nói dối! Nếu em không có tình cảm với anh vậy em khóc cái gì? Em cho là chỉ cần em nói vài câu ngoan độc tuyệt tình với anh, anh sẽ tin em sao? Chúng ta cắt rồi nối với nhau gần ba mươi năm, trong lòng em nghĩ gì anh đều rất rõ ràng.

Không cần nói bản thân như vậy, anh sẽ đau lòng. Diệc Tấn là con anh, nó giống anh đều dùng tay trái, anh biết em lo lắng sợ hãi. Anh cực kỳ quý trọng khoảng thời gian chúng ta ở chung với nhau, tuy là lén lút, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhìn Đường Dụ đối với em như vậy, anh càng hận bản thân bất lực, ngay cả em anh cũng không bảo vệ được. Nếu bão táp thật sự kéo đến, anh sẽ cùng em đối mặt, anh sẽ không bỏ lại em một thân một mình gánh vác. Anh tin tưởng bọn nhỏ cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.”

Nước mắt phức tạp thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thục Phân, Ỷ Trí Huân dịu dàng lau nước mắt giúp bà, “Đừng khóc, mỗi khi thấy em khổ sở, lòng anh đau lắm.”

Nói xong, Ỷ Trí Huân ôm chặt Yến Thục Phân vào lòng, để mặc bà đem oan ức cùng đau khổ trong lòng khóc ra.

————

Đạt được chứng cứ phong phú, Ôn Nghi xoay người bắt xe rời đi. Bà mặc kệ đôi cẩu nam nữ rốt cuộc còn muốn ôm bao lâu, dù sao, bà đã cho người ta bắt đầu theo dõi bọn họ rồi. Bà hẹn Đường Thiên Hào ra, bà đến căn nhà riêng bọn họ thường xuyên gặp nhau chờ ông.

“Nhìn xem, lần này chúng ta có chứng cứ bẻ gãy bọn họ rồi.” Nói xong, Ôn Nghi đưa ảnh chụp cùng video cho Đường Thiên Hào xem.

Trước đó bọn họ chỉ hoài nghi, cũng không có nắm giữ chứng cứ thật, lần này, cặp đôi đê tiện kia trốn không thoát rồi.

“Em tính báo cho truyền thông?” Đường Thiên Hào nở nụ cười thâm trầm.

“Làm như vậy có lợi cho bọn họ quá rồi, em muốn để cho nội bộ bọn họ làm ầm lên, quậy càng lớn càng tốt, tốt nhất không thể cứu vãn.” Mắt hạnh dịu dàng loé ra tia sáng u ám, trên mặt Ôn Nghi hiện lên nụ cười tươi quái dị.

Hạ giọng, bà cùng Đường Thiên Hào nói vài câu sau lập tức lần lượt rời khỏi căn nhà riêng chia nhau hành động.

Yến Thục Phân khóc đến mắt sưng đỏ, Ỷ Trí Huân lại đau lòng. Cho dù mạnh miệng, nhẫn tâm trốn tránh, vẫn trốn không thoát số phận.

Bọn họ lại cùng đi tới biệt thự bờ biển, đó là ngôi nhà Ỷ Trí Huân đứng tên.

Bọn họ không chỉ ở đó quấn quít si mê an ủi, lại còn hưởng thụ một ngày lãng mạng của tình nhân, ông làm bữa tối dưới ánh nến cho bà.

Nhà lớn nhà họ Đường, mặc dù Yến Thục Phân không ở nhà cũng có Đường Diệc Sâm tự mình xuống bếp.

Trời bắt đầu tối, đã ăn một quả táo, cùng Đường Khả Tâm mỗi người ăn một túi khoai tây chiên, Thủy Tâm Nhu lại đi vào phòng bếp, cô từ sau ôm eo Đường Diệc Sâm, đầu dán sống lưng anh, yếu ớt hừ nhẹ, “Ông xã, người ta đói bụng rồi, còn bao lâu nữa mới được ăn vậy?”

“Ngoan, sắp xong rồi, ông xã sẽ không bỏ đói bà xã.” Nói xong, Đường Diệc Sâm gắp một miếng thịt kho tàu từ trong dĩa ra đút vào miệng Thủy Tâm Nhu.

“Ưm… ông xã làm đồ ăn ngon quá.” Miệng bị nhét đầy, Thủy Tâm Nhu nói chuyện có phần mơ hồ không rõ.

Nghe nói mẹ chồng đi chơi mạt chược, cô và Đường Khả Tâm không giỏi bếp núc, cho nên trọng trách này liền giao cho Đường Diệc Sâm.

Chị Bình hôm nay có việc sáng sớm đã về quê rồi. Bà rất vui mừng, trong nhà có thêm một đứa cháu trai nữa, vội chạy về thăm.

Ăn đồ ăn bên ngoài nhiều cũng sẽ ngán, thảo luận một phen, bọn họ vẫn quyết định ở nhà nấu cơm ăn.

“Biết ông xã lợi hại chưa, không chỉ có thể lên giường được, lại còn ra được phòng khách xuống được nhà bếp.”

“Xì… Đường Diệc Sâm, anh thật tự luyến nha!”

Múc đồ ăn vào đĩa, Đường Diệc Sâm xoay người khóa chặt eo Thủy Tâm Nhu, nhân cơ hội trộm hôn, lưu manh nói: “Bà xã, còn kém à? Có phải ông xã không đủ tốt? Anh có thể lợi hại hơn nữa.”

Lời của anh tràn ngập khêu gợi, nhất là khi Thủy Tâm Nhu nghe ra được ý tứ của anh, nhất thời gương mặt cô nhiễm hồng.

“Tuyệt, ông xã em là tuyệt nhất, cho dù là bên trong hay bên ngoài.” Cô cũng không dám nói kém, bằng không sáng ngày mai cô cũng đừng mong xuống được giường.

“Đó là đương nhiên. Bưng đồ ăn giúp anh đi, chúng ta ăn cơm được rồi.”

Cơm mới dọn xong, bọn họ còn chưa bắt đầu ăn, không hẹn mà gặp, di động bọn họ vang lên âm báo tin nhắn. Mọi người lấy ra nhìn, nhất thời, Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm kinh ngạc nhìn Đường Diệc Sâm.

“Ông xã, anh xem?”

“Anh, em cũng có.”

Nói xong, các cô đồng thời giơ màn hình điện thoại cho Đường Diệc Sâm xem, đó là ảnh chụp Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân ôm chặt nhau.

“Của anh cũng có, đoán chừng Diệc Tấn cũng nhận được, nói không chừng bây giờ nó sẽ lập tức trở về.”

“Diệc Sâm, vậy làm sao bây giờ?” Mặc dù Đường Diệc Sâm không nói gì, Thủy Tâm Nhu cũng đoán được người đàn ông của mẹ chồng là chú Huân, chú em tám chín phần là con trai bọn họ.

“Anh, mẹ và chú Huân… bọn họ thật sự ở cùng nhau sao?” Đường Khả Tâm nhớ tới cuộc gặp ngẫu nhiên hôm qua, biểu tình của mẹ có chút lạ.

“Tạm thời đừng nói nhiều như vậy, chúng ta trước tìm chú Huân và mẹ đã, nói không chừng ba cũng nhận được tấm hình này.”