Lúc bưng sủi cảo lên hình dạng khác nhau nhưng mùi vị thật sự không tệ, Thủy Tâm Nhu ăn đến no căng bụng. Ngôi nhà thanh lãnh này cũng khó có khi náo nhiệt một hồi.
Mặc dù Đường Khả Tâm cười nhưng ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm vẫn nhìn ra chút manh mối.
Sau khi bữa tối kết thúc, anh gọi cô đến vườn hoa một chút.
“Khả Tâm, em về một mình sao? Cậu ta đâu?” Đường Diệc Sâm đi chậm, anh thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Khả Tâm. Giống như nhìn thấu cô cất giấu tâm tư, có thể, lần này trở về thật sự không đơn giản.
“Phẫu thuật của anh ấy cực kỳ thành công, đã thay giác mạc, anh ấy có thể nhìn thấy rồi. Anh cả, có một số việc em không biết nên nói với anh thế nào, ngay cả bản thân em cũng không rõ ràng lắm, thật sự không rõ ràng.”
“Ở nhà nhiều cùng mẹ đi, bà ấy bình thường một mình cũng rất cô đơn, muốn tìm người trò chuyện cũng không có. Chuyện nghĩ không ra thì đừng nghĩ, có cần giúp đỡ lúc nào cũng có thể, không cần phải một mình gánh vác. Em phải biết rằng em còn có người nhà.”
“Dạ, em biết mà, cám ơn mọi người.”
“Nghỉ ngơi một thời gian trước đi rồi hãy dự tính cho tốt.”
“Anh, ông Vũ Văn gần đây có đến tìm anh không? Ông ấy có nói qua chuyện gì với anh không?”
“Không có! Gần đây Bất động sản Vũ Văn xảy ra chút chuyện, có điều đã xử lý tốt rồi.”
Mặc dù chuyện ngoài ý muốn ở công trình đã xử lý xong thế nhưng thị trường chứng khoán bị ảnh hưởng không phải một hai ngày có thể tăng trở lại. Không tiếp tục rớt giá đã là dấu hiệu tốt rồi.
Qua không lâu nữa, Vũ Văn Huyễn sẽ có hành động, ông sẽ phải tìm đến anh.
Đường Diệc Sâm híp đôi mắt thâm trầm sắc bén, vẻ mặt bí hiểm làm cho người ta không thấy tâm tư.
“Anh hai thì sao? Anh ấy lại quay phim hả?”
“Nó sang đại lục rồi, hẳn là chuẩn bị đi quay.”
“Em lần này trở về không tính toán đi nữa.”
Đường Diệc Sâm gật đầu, trong mắt mơ hồ chớp động u sóng.
——————-
Đường Khả Tâm trở lại, cuộc sống nhạt nhẽo của Yến Thục Phân bắt đầu có thay đổi.
Phụ nữ luôn là tri kỷ tốt nhất của nhau. Bà sẽ lôi kéo cô đi dạo phố, ngay cả đi làm đẹp cũng có bạn đi kèm. Hai người còn đi tập yoga cùng nhau, cùng xem phim, Yến Thục Phân sẽ không còn một mình rầu rĩ không vui.
Mọi người đều nói, hai người không phải mẹ con, nhìn như hai chị em.
Được người khen ngợi trẻ tuổi xinh đẹp, Yến Thục Phân đã qua tuổi 50 có chút xấu hổ, lúc bà thẹn thùng nhìn như một đóa hoa nhỏ đang chớm nở.
Đi dạo hơi mệt, Đường Khả Tâm kéo Yến Thục Phân vào một quán cà phê hưởng thụ trà chiều.
Lúc lơ đãng, hai người ngẫu nhiên thấy Ỷ Trí Huân, đối diện ông là mợ cả Vũ Văn – Nhan Dĩ Hiên.
Yến Thục Phân nhìn bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, tâm không khỏi từng chút phát đau.
Thế nhưng bà lại có tư cách gì đi tức giận a, hiện tại bản thân lấy thân phận gì!
Khóe miệng Yến Thục Phân không tự giác giật giật một phen, sau đó hiện lên ý cười nhạt để làm giảm đi sự thất thố của mình.
“Chú Huân, bác gái!”
“Khả Tâm về rồi à, càng ngày càng đẹp.” Ỷ Trí Huân theo bản năng liếc mắt nhìn Yến Thục Phân một cái.
Né tránh không kịp, ánh mắt bọn họ đối diện nhau, chỉ có vài giây, Yến Thục Phân cố ý dời tầm mắt sang một bên.
“Thục Phân, cùng ngồi đi, chúng tôi cũng vừa đến không lâu.” Nhan Dĩ Hiên cho dù là nháy mắt, cười nhạt, gật đầu… đều tản ra mị lực cao quý tao nhã.
Bà cùng Ỷ Trí Huân cùng ngồi, nghiễm nhiêm là trời sinh một đôi, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Không tự chủ được, lòng Yến Thục Phân bị nhức nhối khổ sở lấp đầy, bà vẫn lấy khuôn mặt cười để đối mặt với bọn họ. “Không cần đâu, tôi và Khả Tâm qua bên kia ngồi, hai người nói chuyện đi.”
Nói xong, Yến Thục Phân khẽ gật đầu, bà nắm tay Đường Khả Tâm đến một cái bàn khác ngồi xuống.
Ỷ Trí Huân nhíu mày, một hồi, ông mới thu hồi tầm mắt.
“Cô ấy không tệ, chỉ là gả nhầm người. Dịu dàng hiền thục, một người phụ nữ rất đáng được yêu.” Nhan Dĩ Hiên cũng theo Ỷ Trí Huân thu hồi tầm mắt nhìn Yến Thục Phân, bà khuấy cà phê trong ly.
“…”
Nhan Dĩ Hiên nhìn Ỷ Trí Huân đầy ý vị, tiếp tục nói: “Chồng cô ấy, em nhìn mặt là muốn tát cho một cái. Người phụ nữ tốt như vậy đều bị anh ta làm cho hỏng bét. Cô ấy xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn, một người yêu cô ấy, cô ấy nên được hạnh phúc.”
“…”
“Trí Huân, phụ nữ thích bênh vực kẻ yếu như vậy, anh đừng để ý nha. Em biết anh khó xử, dù sao Đường Dụ với anh như anh em, em không nên nói xấu anh ta ở trước mặt anh như vậy. Thế nhưng em thân là người ngoài mà nhìn không được, thật sự hy vọng cô ấy có thể có được hạnh phúc, anh hiểu chứ.”
“…”
Ỷ Trí Huân bưng ly cà phê đắng lên uống, cảm giác chua xót vẫn lan tràn đến bụng, lan tràn từng chút từng chút vào tim.
Ông làm sao không muốn cùng bà quang minh chính đại ở cùng nhau, ông muốn dồn hết toàn tâm toàn ý đối tốt với bà, cũng sẽ yêu bà che chở bà.
Thế nhưng bà vì con, bà sẽ không dễ dàng rời khỏi Đường Dụ mà đến với ông.
Ông hiểu rõ nỗi khổ của bà.
Mặc dù Ỷ Trí Huân không chút dao động cảm xúc tiếp tục trầm mặc uống cà phê, Nhan Dĩ Hiên chỉ cần nhìn ánh mắt bọn họ nhìn vừa rồi, bà liền hiểu rõ, hơn nữa, nhiều năm như vậy bà cũng nhìn ra một chút manh mối.
Dù sao, bà và Ỷ Trí Huân rất thân quen, bọn họ là tri kỷ, nhưng cũng không phải người yêu, chỉ là bạn bè tương cứu lúc hoạn nạn.
Tâm tư bình thản của ông, sự dịu dàng ông không tự chủ toát ra, bà nhìn ra được.
“Dĩ Hiên, vậy còn em? Vũ Văn Hạo đã đi rất nhiều năm, em không suy xét cân nhắc gì cho mình sao?”
“Nguyện có được lòng người, bạc đầu chẳng xa nhau! Có lẽ em chính là chấp nhất anh ấy đến cùng, anh ấy đã chết thế nhưng anh ấy vẫn còn ở nơi này của em.” Nói xong, Nhan Dĩ Hiên vỗ vỗ ngực mình.
“Năm đó anh đồng ý hủy hôn ước với em là một việc làm đúng, chẳng qua có phần đáng tiếc, anh ấy đi trước rồi.”
“Trí Huân, anh cô đơn nhiều năm như vậy, nên đi tìm hạnh phúc của chính mình, cơ hội không thể chờ anh mãi được.”
Nghe vậy, Ỷ Trí Huân nhíu mày trầm tư, trong mắt mơ hồ chớp động u sóng.
—————
Ỷ Trí Huân ghi nhớ biểu tình của Yến Thục Phân trong lòng, ông sợ bà sẽ hiểu lầm ông cùng Nhan Dĩ Hiên, đã muộn rồi, ông gọi điện cho bà.
Do dự một chút, Yến Thục Phân nhận điện, chặn đầu nói. “Trí Huân, anh về sau đừng tìm em nữa, chúng ta kết thúc đi. Bọn nhỏ đều đã lớn, bọn nó mà biết sẽ không chịu nổi, em không muốn cho bọn nó biết có một người mẹ không biết liêm sỉ như vậy. Cho dù em không cần tự tôn, em cũng phải cho bọn nó chút tôn nghiêm, thật sự rất xin lỗi!”
“Thục Phân, anh và Dĩ Hiên chỉ là bạn bè, buổi chiều tụi anh sẽ ngồi nói chuyện, cũng là thỉnh thoảng gặp, không phải như em nghĩ. Anh và cô ấy không có khả năng, em nên biết, trong lòng anh chỉ có một mình em, cho dù muốn anh đợi bao lâu, anh đều bằng lòng. Em và anh phải thiên trường địa cửu, anh không muốn kết thúc. Anh sẽ nghĩ một cách an toàn, em tin tưởng anh.”
Cũng vì 8% cổ phần của Diệc Tấn, ông đã âm thầm thu nạp cổ phiếu lẻ của Liên Khải, cho dù ông rời khỏi Liên Khải, ông cũng sẽ không từ bỏ tiếp tục ủng hộ Diệc Sâm.
“Em không thể lại ích kỷ trì hoãn anh, anh là người tốt nên xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn, không cần phải chờ đợi không có hồi kết như vậy. Bởi vì em cũng không biết khi nào thì mới kết thúc, em cũng không cho anh được cái anh cần. Anh yên lặng trả giá, em cực kỳ áy náy, là em làm anh thiệt thòi, nhưng em không có gì báo đáp.
Người cô ấy cũng rất tốt, cô ấy cũng độc thân, huống hồ, hai người trước kia có hôn ước, nếu nối lại tiền duyên, em sẽ thoải mái chúc phúc cho hai người. Trí Huân, đừng chờ em nữa, tìm người phụ nữ tốt chăm sóc bản thân, anh như vậy em thật sự rất khó xử. Diệc Sâm cũng biết chuyện hai đứa mình, Diệc Tấn cũng sẽ có một ngày biết được… Em không dám suy nghĩ tiếp nữa, mỗi bước đi em đều phải vô cùng cẩn thận.
Trí Huân, thật xin lỗi, chúng ta không thể nào!” Trái tim giống như bị một mũi nhọn đâm vào, Yến Thục Phân đau đến khó nói nên lời, bà nói xong không đợi Ỷ Trí Huân mở miệng, bà tuyệt nhiên cúp điện thoại, cũng tắt máy.
Không có kết quả, vậy thì kết thúc đi, đối với mọi người đều tốt!
Ỷ Trí Huân gọi lại, Yến Thục Phân đã tắt điện thoại.
Thất vọng lạnh lẽo đau đớn không kiềm được dâng lên trong lòng, bàn tay khẽ run lấy điếu thuốc từ trong hộp ra châm.
Ánh mắt Ỷ Trí Huân khô khốc, một bàn tay to khác gắt gao che mặt.
Nếu trong lòng ông vẫn còn chứa nổi người phụ nữ khác, ông sớm đã cưới vợ rồi.
Nếu ông muốn oán bà, ông đã không cần một mình ba mươi năm.
A… Đời người có bao nhiêu cái ba mươi năm, thế nhưng, ông cam nguyện chờ đợi cùng tiêu phí thanh xuân của mình, chỉ mong người lòng chỉ một!
Không ngủ được, Yến Thục Phân vẫn như bình thường đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Tinh thần bà có chút hốt hoảng, mua xong liền bỏ đi, từ đầu liền không phát hiện theo bà vào siêu thị, liếc mắt một cái Ôn Nghi đã chăm chăm nhìn bà. Hơn nữa, bà ta còn đi theo sau bà ra khỏi siêu thị.
Không có lái xe đi, Yến Thục Phân mang theo túi mua sắm tính bắt taxi. Thình lình, bà bị một bàn tay to kéo vào trong một vòng ôm ấm áp.
Yến Thục Phân ngạc nhiên ngước mắt nhìn, thì ra là Ỷ Trí Huân, ông không muốn sống nữa sao?
Yến Thục Phân cả kinh, tránh thoát cái ôm của ông, ngay cả túi hàng đã mua cũng không nhặt, bà nhanh chân bỏ chạy.