Đường Dụ nghiêm mặt lạnh lùng, cằm căng cứng, thần sắc trong mắt ông đang thay đổi, đây là điềm báo tức giận. Ôn Nghi vô cùng thức thời ngậm miệng, bà hiểu được một vừa hai phải. Quả nhiên không ngoài bà dự đoán, không bao lâu, Đường Dụ liền chào tạm biệt thẩm phán hoà giải Phạm Liễu Nguyên.
Ngồi ở trong xe, sắc mặt ông đen thui âm trầm không nói một lời, ông cũng không ở lại Thịnh Thế Hoa Phủ chỗ bà mà vội vàng rời đi. Thay đồ mặc thường ngày, đêm nay Ôn Nghi rót cho mình một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc vài cái, lại nhấp một ngụm nhỏ cho nhuận lưỡi, chậm rãi mà nhấm nháp. Bà không vội, bà cực kỳ hài lòng bản thân đã quạt lên đám lửa này.
Không quan tâm đó có phải hoàn toàn bịa đặt hay không, chỉ cần Đường Dụ nghi ngờ là được.
Nhiều năm như vậy bà luôn cảm giác được Ỷ Trí Huân không có thiện cảm với mình, ông ở sau lưng trái lại không ít lần khuyên Đường Dụ nên lấy gia đình làm trọng. Nếu để cho ông tiếp tục ở Liên Khải sẽ chỉ là uy hiếp, bà phải nghĩ cách diệt trừ ông.
Với quan hệ thân thiết giữa ông và Yến Thục Phân, cho dù bịa đặt đại cũng nên nhắc nhở cho Đường Dụ một câu.
Ông vừa gọi điện thoại, ông ấy liền lập tức đồng ý tới nhà lớn nhà họ Đường thay ông thực hiện trách nhiệm của một người cha, qua nhiều năm như vậy, rất rõ ràng, hai đứa con trai kia của Yến Thục Phân thân thiết với Ỷ Trí Huân nhiều hơn.
Đây cũng là cây kim trong lòng Đường Dụ!
Mặc dù quan hệ giữa ông và Ỷ Trí Huân tốt như anh em, quan hệ này sớm đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, chỉ cần có người trợ giúp nhất định sẽ kết băng.
Người bạn thân tốt kia của ông có tiếng là người độc thân hoàng kim ở Hong Kong, hơn năm mươi tuổi đến nay vẫn độc thân chưa lập gia đình, chỉ từng có hôn ước với mợ lớn nhà Vũ Văn – Nhan Dĩ Hiên.
Rất nhiều cánh truyền thông suy đoán ông đang đợi bà, thế nhưng bọn họ thủ tiết nhiều năm như vậy, cũng không thấy bọn họ tu thành chính quả. Rất có khả năng, mục tiêu của ông không phải bà ấy.
Nếu để cho bà bắt được chứng cứ, Yến Thục Phân tôi xem bà chết như thế nào!
Bà cũng không tin nhiều năm ở chung như vậy, bọn họ có thể sạch sẽ được!
Ôn Nghi đặt ly rượu xuống, bà gọi một cuộc điện thoại.
“Tổng biên tập Ngô phải không? Tôi muốn tiết lộ…”
———————
Phí Lạc đến quán bar, anh không nhìn thấy Thủy Tâm Nhu, đến quầy bar hỏi mới biết cô cùng Đường Diệc Sâm lên lầu hai, đến giờ còn chưa thấy xuống.
Sợ Đường Diệc Sâm lại dây dưa không rõ với Thủy Tâm Nhu, anh vội vàng chạy lên lầu, tìm lần khắp các phòng cũng không thấy bóng dáng bọn họ.
Anh trái lại nghe được mọi người xì xào bàn tán gì đó, nói có người ngang ngược ở trong nhà vệ sinh thật lâu không chịu đi ra. Không tự chủ, cánh tay lớn của Phí Lạc nâng cằm lên, lòng anh nhói lên từng cơn chậm rãi trầm xuống.
Anh không do dự để cho người ta niêm phong nhà vệ sinh lầu hai, nói đang sửa chữa mời sử dụng nhà vệ sinh ở lầu một. Ngồi trong văn phòng quán bar, anh rót cho mình một ly rượu đầy. Anh cũng không phải ngu ngốc, anh làm sao có thể không nghĩ tới được Đường Diệc Sâm cùng Thủy Tâm Nhu ở bên trong. Ngoại trừ tên Đường Diệc Sâm khốn kiếp này, ai dám trắng trợn phá quán anh như thế.
Tim bị xát muối, nghẹn chết rồi, anh cực kỳ khó chịu!
Nhưng anh lại không thể xông vào lôi anh ta ra hung hăng đánh một trận, anh không thể khiến Thủy Tâm Nhu khó chịu.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng thở dốc nặng nề, ôm chặt lấy nhau, Thủy Tâm Nhu muốn khẽ rên rỉ lại cảm thấy xấu hổ, từng cơn khoái cảm xông lên đám mây kia, cô cúi đầu cắn chặt bả vai Đường Diệc Sâm.
Tên khốn này thật sự không biết tiết chế, hai chân cô đều sớm mỏi nhừ, nếu không phải cô tựa vào anh cùng vách tường, cô sớm xụi lơ ngồi trên đất.
Đường Diệc Sâm híp mắt nhíu mày, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, càng lúc càng gấp đạt đỉnh, thân thể anh cứng đờ khẩn căng ôm chặt Thủy Tâm Nhu, cảm thụ dư vị khoái cảm sau cùng.
Kích tình qua đi, Đường Diệc Sâm vẫn như cũ ăn mặc chỉnh tề, trái lại cô, Thủy Tâm Nhu cảm thấy cực kỳ chật vật. Áo sơ mi ngắn cùng váy ngắn có nhiều nếp nhăn, hai gò má cô hồng nhuận, hơi thở hổn hển, mà Đường Diệc Sâm thần thái lại sáng láng, khóe miệng còn tràn ý cười sung sướng thỏa mãn.
Cô thật sự không còn sức, hai chân không ngừng run rẩy, nếu không phải Đường Diệc Sâm ôm cô, cô sẽ càng thêm chật vật. Ngay cả chỉnh lại quần áo gì gì đó đều do anh làm thay.
“Khốn kiếp, vô sỉ!” Thủy Tâm Nhu u oán trừng mắt Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, em đây là sung sướng xong kéo váy không nhận người quen, em không thể dùng bộ dạng này với anh, anh không có công lao cũng có khổ lao.” Khuôn mặt tuấn tú lưu manh, khóe miệng Đường Diệc Sâm hiện lên độ cong vô lại.
Một tay ôm lấy Thủy Tâm Nhu, một bàn tay to khác thò vào trong túi quần lấy nhẫn cưới ra đeo lại vào ngón áp út của cô.
“Ừm… phạt em đeo cả đời, không được phép tháo ra, nếu không…. không phải chân nhũn không xuống giường được đơn giản như vậy rồi.” Đường Diệc Sâm híp mắt nói, giọng nói trầm thấp lại mang theo uy hiếp kia gợi cảm lại tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.
“Khốn kiếp… lưu… manh…” Nắm đấm trắng nhỏ nhắn không đau không ngứa lung tung đấm lên lồng ngực Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, anh biết, đánh là thương mắng là yêu.” Cả gương mặt Đường Diệc Sâm đều áp lên mặt Thủy Tâm Nhu, hơi thở của anh cường thế xông vào chóp mũi cô, trên môi, trong miệng… xâm nhập vào tim vào phổi cô.
Cuồng tự luyến, nói với anh cái gì cũng không được, Thủy Tâm Nhu tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm, cô chẳng muốn nói chuyện tiếp với anh, đỡ tốn hơi.
Đường Diệc Sâm bồng cô lên, đĩnh đạc đi ra ngoài, “Bà xã, nếu em không muốn để cho người khác biết em là nữ chính, dúi đầu vào trong ngực anh đi.”
Tức giận quệt miệng, Thủy Tâm Nhu chẳng những dúi đầu vào trong lòng anh, ngón tay cô còn vẽ loạn trong ngực anh.
“Bà xã, em có thể đốt lửa bậy nhưng em phải phụ trách dập lửa nha… dẫn lửa thiêu thân anh mặc kệ em đó.”
Có thể mắng chửi người, Thủy Tâm Nhu ở trong lòng mắng Đường Diệc Sâm hết lần này tới lần khác. Lúc anh ôm cô xuống lầu khi đó, cô gắt gao ôm chặt anh, cũng không dám lộn xộn. Cô đâu nào còn có sức để cho anh lăn qua lăn lại, cô không muốn sống nữa sao!
Cô ngửi mùi hương của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, mới phát giác hương vị này cô khó quên cỡ nào, cô vậy mà bỗng dưng quyến luyến rồi.
—————–
Thở dốc nặng trầm cùng tiết tấu động lòng người dừng lại, không khí bốn phía còn hơi thở nhàu nát.
Yến Thục Phân lúc này giống như một cô gái nhỏ rúc vào trong lòng Ỷ Trí Huân, bọn họ cùng nằm trên giường an tĩnh hưởng thụ ngọt ngào vụng trộm được.
Bà ở chỗ người đàn ông này mới cảm nhận được mình giống một người phụ nữ. Bà ở trong lòng ông mới cảm nhận được bản thân có người thương, có người yêu, bà không cô độc, bà hạnh phúc.
Thời gian trộm được luôn luôn ngắn ngủi, thật giống như cô bé lọ lem tham gia yến tiệc của hoàng tử, thời gian vừa đến, cô phải rời đi.
Cho dù có không nỡ thế nào, cho dù có tham luyến thế nào, bọn họ không thể không có chừng mực tiếp tục quyến luyến.
“Em phải trở về.” Nói xong, Yến Thục Phân đưa tay lấy áo choàng tắm khoác lên người.
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu!”
Đứng dậy đi vào phòng tắm, Yến Thục Phân mở vòi nước, bà đứng trước gương sững sờ nhìn bản thân. Mặc dù bà đã 52 tuổi, bà vẫn bảo dưỡng được tư chất quyến rũ trời sinh rất tốt, từ trong ra ngoài bà vẫn giống như 25 tuổi.
Đường Dụ không phân biệt tốt xấu, từ thật lâu trước kia ông đã bắt đầu lạnh nhạt với bà, phụ nữ bên người ông không bao giờ ngừng.
Ỷ Trí Huân vì bà mà điên cuồng, đến nay vẫn độc thân, ông vẫn đẹp trai như vậy, ôn nhuận như vậy, quan tâm đủ điều vì bà. Nếu bà sớm gặp ông thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất các con của bà cũng sẽ không vất vả như vậy, bọn họ sẽ có một gia đình vẹn toàn.
Tự giễu cười cười, Yến Thục Phân mới bắt đầu rửa mặt.
Buổi tối có phần lạnh, Ỷ Trí Huân kiên trì đưa bà tới trung tâm thành phố, khoác lên cho bà một chiếc áo khoác âu phục, nhìn bà ngồi lên xe ông mới lái xe rời đi.
Mỗi một lần xoay người, Yến Thục Phân đều cắn chặt ngón tay mình, dặn dò mình tuyệt đối không thể quay đầu.
Có lẽ, đời này bà nhất định phải phụ ông, bà cho không nổi bất kỳ hứa hẹn gì.
Trở lại nhà lớn nhà họ Đường, Yến Thục Phân nhìn thấy Đường Dụ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, khuôn mặt tuấn tú của ông đen thui.
Coi như không nhìn thấy, bà cởi giày đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại, đêm nay bà đi đâu? Bà không biết hiện tại đã khuya sao?” Giọng nói của ông thanh lãnh, ánh mắt như băng như tuyết.
Dừng bước, Yến Thục Phân ngoái đầu nhìn người chồng càng ngày càng lạ lẫm đang nhìn mình lom lom, buồn cười hỏi lại: “Ông cũng biết hiện tại đã khuya sao? Còn biết được phải về nhà rồi hả?”
“Bà là đang khó chịu với tôi sao?”
“Tôi không nên sao? Cơ mà… ông đã sớm quên tôi là vợ ông, trong mắt ông từ khi nào thì có tôi rồi hả? Ông tình nguyện để cho cánh phóng viên viết loạn cũng không chú ý hình tượng của mình, ông có để bọn nhỏ vào trong mắt sao? Ông có nghĩ tới cảm nhận của tụi nó?”
Đôi mắt đen tóe lửa, Đường Dụ nhìn chằm chằm áo khoác tây trang Yến Thục Phân khoác khi vừa vào cửa, kia khẳng định không phải của ông, ông không có kiểu dáng kia.
“Bà cùng đàn ông ra ngoài lêu lỏng rồi hả? Áo vest kia là của ai?” Đường Dụ đứng dậy, tới gần Yến Thục Phân, cũng hung hăng nắm cằm bà.
Hơi lạnh thấu xương phát ra từ trên người ông ngay cả lòng Yến Thục Phân cũng lạnh đến kết thành băng.
Bà u oán trừng mắt Đường Dụ, đồng thời cũng ảo não bản thân sơ suất quá. Bà không nghĩ tới ông sẽ trở về, bà liền như vậy khoác tây trang Ỷ Trí Huân, ngửi được mùi hương của ông trở về.