“Đường Diệc Sâm, đau…” Thủy Tâm Nhu hối hận vì trốn sai chỗ, không nên chạy vào đây.
Nơi này là toilet nữ, cho dù hiện tại chỉ có hai người bọn họ chen lách trong không gian nhỏ hẹp, cửa lớn mở khó đảm bảo không có người khác vào đây. Thủy Tâm Nhu bị đau không dám lớn tiếng kêu. Cô cau chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Cơn tức giận dâng lên, hai tay cô nắm chặt vai Đường Diệc Sâm. Mặc dù anh yên lặng bất động, cảm giác khó chịu thình lình xuất hiện vẫn khiến cô không thoải mái. Cô càng không ngừng hít sâu, thử tiếp nhận nó, khóe mắt nhiễm nước.
“Rất đau sao?” Tiếng thở dốc trầm nặng vang lên, Đường Diệc Sâm cúi đầu hỏi, đôi mắt thâm trầm phức tạp, giống như mang hàm ý: Đáng đời em!
Từ Canada trở về, anh cảm thấy bản thân giống như đã chết một lần vậy, biết cô trong quán bar của Phí Lạc, anh nóng vội muốn dung hợp chặt chẽ với cô.
Cảm giác chờ đợi quấn thân kia giày vò khiến anh sắp không thở nổi, anh cần cô an ủi anh, anh thật sự nhớ cô tới điên rồi, tất cả lý trí hoàn toàn không thể khống chế.
Chỉ có giữ lấy, trong lòng anh mới cảm thấy an toàn.
Đường Diệc Sâm lại một lần nữa tiến vào, lập tức rước lấy cái trừng mắt giận dữ của Thủy Tâm Nhu.
“Khốn kiếp…” Ngay cả tiếng gầm nhẹ cũng mang theo nức nở, Thủy Tâm Nhu muốn né tránh nhưng bị vây giữa tường và anh, cô căn bản không cách nào như ý muốn, chỉ có thể bị ép thừa nhận sự tức giận của anh.
“Lần sau em còn dám bỏ lại anh không? Anh tìm em tìm đến muốn điên rồi.”
“Tôi không có bảo anh tìm tôi, tôi có để lại giấy cho anh… không thấy à, mắt anh bị mù sao?”
“Em nói em đi trượt tuyết, anh tỉnh dậy liền đi tìm em. Em biết không, nơi đó xảy ra trận tuyết lở ngoài ý muốn, anh sợ em bị chôn trong đống tuyết cỡ nào. Anh gọi điện thoại không được lại tìm không thấy em, anh sốt ruột muốn điên rồi.
Em mới khốn kiếp, quay về Hong Kong lại không nói cho anh biết một tiếng. Anh ở bên chỗ trượt tuyết kia chờ cứu viện chờ mấy ngày, anh cực kỳ sợ nếu người gặp nạn bọn họ khiêng ra là em. Mãi đến khi Vô Ngân gọi điện cho anh, anh mới biết em an toàn, anh bị em làm tức chết rồi, em còn có lý?”
Đáy lòng Thủy Tâm Nhu rung động mạnh, nhất thời, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt có phần cà lăm, sức lực cũng không còn mạnh nữa, “Tôi tôi tôi… tôi không có bảo anh đi tìm, tôi tôi tôi…. cũng là nhất thời muốn quay về Hong Kong, mua vé máy bay liền trở lại, ai mà nghĩ nhiều được như vậy…”
Thủy Tâm Nhu chớp mắt lén liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đen thui kia của Đường Diệc Sâm, nhu hòa một chút. Luồng bão táp đen nghịt vừa rồi khi anh đi vào quán bar kia tan biến vài phần nhưng đôi mắt cuồng điên dục vọng cùng khuôn mặt tức giận lại vẫn rõ ràng như thế. Thủy Tâm Nhu cho rằng kế tiếp anh sẽ hung hăng trừng phạt cô, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ở trong này, cô kêu cứu mạng cũng không được, không gọi cứu mạng cũng không được, bọn họ cái dạng này… nói được gì sao?
Lỡ như bị người vây xem mất mặt thế nào chứ!
“Đường Diệc Sâm… anh có thể dừng lại không… không nên ở đây…” Thật sự là quá xấu hổ mà.
“Không được, bây giờ anh muốn… trời mới biết hiện tại bảo anh dừng cương trước bờ là chuyện đau khổ bao nhiêu!”
Ưm… Cô cảm nhận được, tên khốn kiếp này tuyệt đối không phải thuận miệng mà nói một chút thôi, cô cũng chuẩn bị tốt tinh thần không sức phản kháng rồi. Thủy Tâm Nhu không đợi bị trắng trợn làm nhục, thân thể cô ngược lại đột nhiên trống không. Chờ cô phát hiện ý đồ của Đường Diệc Sâm đã không kịp ngăn trở, anh vậy mà dời xuống rồi. Cô mặc váy ngắn, cho dù Đường Diệc Sâm muốn làm gì thật sự là quá thuận tiện cho anh rồi.
Chết tiệt, từ ngày mai trở đi cô nên chuyển sang mặc quần.
“Yên… Đường Diệc Sâm…”
Thủy Tâm Nhu theo bản năng muốn ngăn bị cởi, lại bị Đường Diệc Sâm kiềm chặt lại, không cho cô cơ hội né tránh. Anh bá đạo lại cuồng vọng khẽ đâm vào nhụy hoa, tham lam bắt lấy ngọt ngào của nó, an ủi sự yếu đuối của nó.
Từng đợt khuây khỏa khó nói nên lời bắt đầu lan tràn toàn thân, Thủy Tâm Nhu mẫn cảm làm sao chịu được anh khơi gợi như vậy. Không bao lâu, cô hóa thành một vũng nước, toàn thân mềm yếu không xương dựa vào vách tường. Hai tay khoác lên đầu anh, đầu cô giãy loạn.
“Đường Diệc Sâm… Anh khốn kiếp…” Cô chịu không nổi, cảm giác muốn chết.
Nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng cửa mở ra đóng lại, hàm răng Thủy Tâm Nhu cắn chặt môi dưới, không cho bản thân phát ra một chút âm thanh nào. Sắc mặt cô hồng nhuận, ánh mắt có chút mê ly, đối với Đường Diệc Sâm thật là vừa yêu vừa giận!
Tên khốn này thật muốn bức điên cô ư? Quá vô sỉ rồi!
Anh cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!
Không được rồi, Thủy Tâm Nhu dùng lực nhéo mạnh khuôn mặt đẹp trai của Đường Diệc Sâm một cái. Đột nhiên bị đau, Đường Diệc Sâm cực kỳ hài lòng ngẩng đầu nhìn Thủy Tâm Nhu, khuôn mặt tuấn tú lấn đến gần cô, hơi thở nóng bỏng của anh phun tại chóp mũi cô, nấn ná trên mặt cô. Lòng ngón tay dính chút mật hoa, anh giơ lên cho cô xem, “Bà xã, em nghĩ một đằng nói một nẻo a…”
“Ngậm miệng… anh không nghe thấy có người vào sao?” Thủy Tâm Nhu thật muốn lập tức may đôi môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm lại, anh thật đáng ghét.
Giọng nói của cô cũng hạ xuống thật thấp, sợ bị người khác nghe thấy.
Nơi này là nhà vệ sinh nữ nha, làm sao có thể có giọng đàn ông được, quả thực gây chú ý rồi.
“Ồ… bà xã không phải không thích, mà là sợ…” Thủy Tâm Nhu nhanh chóng bịt kín miệng Đường Diệc Sâm, không cho anh lại hé răng.
Đôi mắt tràn đầy dục hỏa lóe lên tia giảo hoạt, Đường Diệc Sâm thình lình đi vào.
Nháy mắt cảm thấy thỏa mãn, Thủy Tâm Nhu run lên một cái, cô vừa giận vừa hờn trừng mắt Đường Diệc Sâm. Từng đợt khuây khoả vọt lên bao phủ cô, không tự chủ, một đôi tay cô đặt trên vai Đường Diệc Sâm. Hàm răng lại gắt gao cắn môi dưới, không cho chính mình phát ra âm thanh.
Nhìn bộ dáng chịu đựng của cô, Đường Diệc Sâm tà ác cúi đầu ngậm chặt vành tai cô, “Ồ… bà xã, hóa ra em thích khẩu vị nặng!”
Trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, tiếng thở dốc nặng nề cùng hơi thở nóng bỏng dâng lên trong Thuỷ Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm cười đến lưu manh, cũng xấu xa nhếch mày.
Anh vẫn còn không quên tà ác di chuyển… chính là muốn bức điên cô, cùng nhau thiêu đốt trong tiết tấu của anh.
“Đường Diệc Sâm, anh lưu manh.”
Tiếng rống giận dữ như bánh xốp mềm, vừa mềm vừa nhỏ, rất êm tai, Đường Diệc Sâm nghe đến say.
Bên trong thân mật, bọn họ hoàn toàn không biết đêm dần sâu, người tới bar ngày càng nhiều, ngay cả người dùng nhà vệ sinh cũng nhiều. Người ngoài cửa chờ lâu cực kỳ không kiên nhẫn nặng nề gõ cửa, “Người ở bên trong chết rồi sao, còn không cho người ta đi vệ sinh…”
Tiếng gõ cửa mạnh mẽ khiến cho Thuỷ Tâm Nhu rơi sâu vào trong vòng xoáy kích tình thoáng chốc tỉnh táo một chút, cô u oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm đang tràn đầy hứng thú …
Anh không để tâm, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, tạo thành một độ cung tà mị, hứng trí vô cùng liếc cô, dưới thân đột nhiên nhanh hơn.
“A…” Thủy Tâm Nhu nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Khốn kiếp, thật sự là đói không chọn nơi, làm ơn, đây là nhà vệ sinh công cộng, không phải chiến trường của mấy người.”
Vừa nghe ngoài cửa có người nói mình như vậy, Thủy Tâm Nhu tức giận hừ lạnh, “Tôi bị bón thì làm sao? Nhà vệ sinh công cộng thì không thể cho người ta sung sướng sao? Nói cho cô biết, chị đây còn muốn ở trong đây ngồi xổm mấy tiếng đồng hồ.”
“A a a ư ư, tôi thích kêu như vậy, cô có thể làm gì tôi? Có ai quy định lúc tắm rửa không thể ngâm nga, lúc táo bón không thể ừ a vài tiếng? Có can đảm cô cũng đừng tắm rửa đừng đi vệ sinh!”
“Mẹ nó, có cần tôi thông lỗ trị táo bón cho cô không hả? Tới đây làm bá đạo nhà vệ sinh à?”
“Shit, tôi nguyền rủa cô cũng bị táo bón, ngày nào cũng ngồi nhà xí mà không đi được!”
“..”
Có thể là người phụ nữ bên ngoài đã đi rồi, nhà vệ sinh nhất thời không ầm ĩ như thế, Thủy Tâm Nhu nghe thấy tiếng đóng mở cửa.
Mẹ nó, không được, chân cô run, cô chỉ có thể gắt gao ôm Đường Diệc Sâm.
Khóe môi anh nở nụ cười xấu xa, dán vào lỗ tai Thủy Tâm Nhu thổi hơi, “Bà xã, em thật dũng cảm!”
“Ngậm miệng, còn không phải do anh hại.”
“Em nói, em còn muốn ngồi xổm thêm mấy tiếng, cho nên… ông xã phải cố gắng thật tốt, nhất định để cho bà xã hài lòng mới thôi…”
Thủy Tâm Nhu dở khóc dở cười, cô thật sự muốn đánh cái tên vô sỉ khốn kiếp không có giới hạn Đường Diệc Sâm này bất tỉnh.
——————–
Trong bữa tiệc mừng thọ của thẩm phán hoà giải, Ỷ Trí Huân nhìn thấy Đường Dụ kéo Ôn Nghi mặc bộ trang phục lộng lẫy qua lại thân thiện hàn huyên với khách khứa. Nhìn bà lấy tư thái bà Đường, tự cao tự đại, nháy mắt ông liền hiểu rõ Yến Thục Phân không có khả năng xuất hiện ở nơi nhân vật nổi tiếng tụ tập cực kỳ chính thức này.
Bà hẳn là thương tâm khổ sở?
Ngửa đầu uống xong ly rượu, Ỷ Trí Huân đặt ly không xuống, ông đi qua chào hỏi với Phạm Liễu Nguyên một tiếng trước khi rời đi. Ông cũng không về nhà mà lái xe đến biệt thự ở bờ biển.
Vừa mở cửa ra, ông liền ngửi thấy mùi rượu mạnh, hơn nữa bên trong tối đen không mở một ngọn đèn nào. Ngớ ra một phen, Ỷ Trí Huân không lại do dự, ông bật đèn trong biệt thự, rõ ràng nhìn thấy Yến Thục Phân ngồi trên đất, trong tay bà cầm một ly rượu. Trong ly rượu còn một chút rượu mạnh, vẻ mặt bà ai oán, gương mặt bị nước mắt làm nhòe đi.
“Thục Phân, đừng uống, rượu mạnh không tốt.” Đau lòng nhíu mắt lại, Ỷ Trí Huân đi qua đoạt lấy ly rượu của Yến Thục Phân, cũng ôm bà vào lòng, bờ môi gợi cảm êm ái dỗ dành lấy nước mắt của bà.
“Trí Huân, anh cho em uống đi, em sống thật sự khổ quá, em sống rất ngột ngạt… Tim em đau quá, sau khi ba chết, ông ta không có ngày nào cho em dễ chịu. Say cũng tốt, chết cũng được, so với bây giờ dễ chịu hơn!” Nói xong, Yến Thục Phân vùi đầu vào lòng Ỷ Trí Huân, bà ôm chặt lấy ông.
“Thực xin lỗi, cũng khiến anh phải sống thật khổ rồi, đều là em không tốt, đều do em…” Nước mắt như chuỗi hạt bị đứt chảy xuống, biểu lộ hoàn toàn cảm xúc của bà.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, em còn có anh, anh sẽ luôn bảo vệ em, bảo vệ con em.” Ỷ Trí Huân cũng ôm chặt Yến Thục Phân.
Vì bà làm gì ông cũng đều cam tâm tình nguyện, bắt đầu từ cái đêm nghiệt duyên ba mươi năm trước, ông đã không nghĩ tới lùi bước. Ông vẫn ở Liên Khải không về Hãng hàng không Hằng Thái đều là vì bà.
“Cho dù Diệc Sâm làm ra quyết định gì quá mức với anh, anh cũng đừng trách nó, nó đều vì nhà họ Yến mà thôi.”
“Nó tước quyền hành của anh rồi, anh không trách nó, anh tán thưởng năng lực của nó, muốn tiếp nhận quyền hành nên làm như vậy, anh cũng sẽ tiếp tục giúp nó.”
Sàn nhà rất lạnh, Ỷ Trí Huân bế Yến Thục Phân lên, đặt lên giường trong phòng ngủ. Ông xoay người muốn bưng thau nước lại lau mặt cho bà, lại bị Yến Thục Phân nắm chặt tay áo.
“Anh sẽ không đi, anh lau mặt cho em, lớp trang điểm của em bị nhoè rồi.” Trong bí mật, ông mới có thể biểu hiện ra được sự ấm áp và thâm tình của mình, để cho bà không thấy ngột ngạt.
“Trí Huân…” Hai mắt bà đẫm lệ bình tĩnh nhìn Ỷ Trí Huân, Yến Thục Phân không buông tay, ngược lại dùng lực lôi kéo.
Ỷ Trí Huân ngã vào bên người bà, bà lập tức dùng cánh môi mình che đi môi ông. Nháy mắt, ông hóa bị động thành chủ động, hoàn toàn rũ bỏ bộ dáng thận trọng trước đó, có chỉ là nặng nề thở dốc và dục vọng tràn lan.
Nếu bà nhất định là kiếp số của ông, ông cũng nguyện ý không quay đầu lại!
Nếu như nghiệt tình của bọn họ nhất định không thể lộ ra ngoài sáng, ông cũng sẽ cho bà đầy đủ ánh sáng!
Kéo Ôn Nghi đi hàn huyên một vòng, Đường Dụ đã không thấy bóng dáng Ỷ Trí Huân.
Rõ ràng ông thấy ông ấy đến đây.
Đôi mắt gian xảo loé ra ánh sáng u ám, Ôn Nghi sợ không đủ phiền phức nói: “Anh tìm Trí Huân sao? Em mới vừa thấy anh ấy đi rất vội vàng. Có phải vị bạn thân nào của anh chọc giận người ta hả, bằng không anh ta đi cũng phải tới chào hỏi anh một tiếng?”
Nghe vậy sắc mặt Đường Dụ âm trầm, hai đầu lông mày loé lên cảm xúc không vui. Nhìn thấy sự thay đổi của Đường Dụ, Ôn Nghi mừng thầm trong lòng, ánh mắt lóe sáng.
“Em đã nói không tới, anh còn cố ý dẫn em đi tham gia tiệc thọ của thẩm phán hoà giải, ngày mai không biết những phóng viên này sẽ viết em như thế nào? Em thì không sao, chỉ sợ chị ấy lòng dạ hẹp hòi, anh cũng không phải không biết.”