Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 35: Lễ hội thả đèn




Suốt cả buổi hôm đó Tống Khâm hầu như là im lặng và nhường lại cuộc đối thoại cho cô và người trợ lý của Lâm Nhất Thông, với phong thái tự tin và hiểu biết rộng của cô đã làm cho đối tác cảm thấy rất hài lòng và cũng nhanh chóng ký kết hợp đồng hợp tác lâu dài, Tống Khâm cũng không ngờ cô rất dẻo miệng và khi làm việc trông cô rất nghiêm túc phải nói là rất ngầu.

“Mong là sẽ hợp tác vui vẻ, cám ơn rất nhiều.”

Sau khi buổi nói chuyện kết thúc, Lý Bội Ân cùng Tống Khâm quay trở về khách sạn, phía bên kia người ta không hề có ý gì với cô vậy mà ông tướng nào đó lại ghen bóng ghen gió từ nãy đến giờ, cô cũng đành chịu thôi, lúc chiếc xe của họ đi ngang quảng trường thành phố thì thấy mọi người dường như đang chuẩn bị gì đó.

“Hình như là lễ hội thả đèn lồng.”

Không ngờ cả hai người họ lại đi đúng vào dịp lễ hội này, mọi người đang chuẩn bị đèn lồng để tối đêm nay ra bờ biển thả, Lý Bội Ân từng xem trên mạng mấy lần lễ hội này rất lớn và có rất nhiều khác du lịch đến để được trải nghiệm thả đèn bay lên không trung.

Tống Khâm nhìn ánh mắt của cô rất háo hức, dù gì về khách sạn cũng nằm đấy chẳng có gì làm thôi thì đêm nay họ hòa mình vào lễ hội ở đây vậy.



“Sao nào có muốn tham gia không?”

Lý Bội Ân quay sang hớn hở.

“Anh sẽ đi với tôi sao?”

Nhìn biểu cảm của cô anh dù không muốn đi cũng bị cô làm cho siêu lòng.

“Đương nhiên rồi, lễ hội lớn như vậy tôi cũng muốn trải nghiệm.”

“Tuyệt quá.”

Trông cô lúc này cứ như một đứa trẻ vậy, hiện tại bây giờ có phải đang xem là hẹn hò hay không nhỉ? Cả đời Tống Khâm đây cũng là lần đầu tiên được hẹn hò, nghe thì tưởng là nói điêu nhưng đó là sự thật, có lẽ bởi tính tình kiêu ngạo háo thắng không biết cưng chiều phụ nữ lẫn không biết ăn nói nên mới độc thân đến tận bây giờ, nhưng đó là do anh nghĩ thôi chứ thật ra Tống Khâm đươc rất nhiều cô gái vây quanh tại anh chẳng vừa mắt ai, ngay từ đầu anh cũng chẳng để tâm đến Lý Bội Ân nhưng không biết cô có một cái siêu năng lực gì đó hay không mà làm anh ngày càng nghiện cô như vậy.

Tối hôm đó, buổi lễ hội diễn ra hết sức náo nhiệt, cả con đường của thành phố toàn là người với người chen chút nhau để đi đến bờ biển, Lý Bội Ân và Tống Khâm hiện tại đang kẹt giữa dòng người tấp nập, cô đi cũng được khá lâu rồi lại cộng thêm mang giày nên chân khá đau, cô không thể đi tiếp nữa nên khựng người lại, Tống Khâm đi một lúc thì thấy thiếu thiếu gì đó, quay lại thì thấy cô đang ngồi bên vệ đường từ lúc nào.

“Này, cô sao vậy?”

Nhìn thấy đôi chân đã sưng phồng lên của cô anh không khỏi lo lắng, nhìn thấy một gian hàng bán giày dép gần đó anh nhanh chóng đứng dậy đi tới mua một đôi dép lê cho cô.



“Tôi không nghĩ là chỗ đó xa đến vậy nên mới đi giày.”

Anh không hề có ý định trách cô nhưng Lý Bội Ân vẫn rất lo lắng sợ rằng anh sẽ mắng cô vì mang giày cao gót, Tống Khâm không nói gì nâng niu đôi bàn chân của cô nhẹ nhàng xoa bóp rồi thổi nhẹ, hành động rất ân cần dịu dàng giúp cô đeo đôi dép lê vào.

“Đứng dậy đi thử xem.”

Anh đỡ cô đứng dậy, tuy nhiên vẫn còn hơi đau một chút, Tống Khâm thấy cứ đà này cô sẽ không thể đi tới đích được, liền không nói không rằng bước tới trước mặt cô rồi ngồi xuống đưa tấm lưng rộng lớn vững trãi ra.

“Lên đi, tôi cõng cô.”

Cô có chút e ngại không muốn lên như vậy thì kì cục quá, nhưng chân cô cứ như vậy làm sao đi được, Lý Bội Ân đành bước tới leo lên lưng của anh để anh cõng đi, ở trên lưng của anh cô cảm giác được sự ấm áp và an toàn, tấm lưng rộng lớn vững chắc đủ để che chở bao bọc cho cô, đôi môi của cô bất giác nở một nụ cười nhẹ, họ hòa lẫn vào dòng người kia để đi đến bờ biển.

Vòng tay của cô cũng trở nên chắc chắn hơn và giữ ở trước cổ Tống Khâm, hiện tại bây giờ hộ trông chẳng khác gì một cặp đôi đang yêu nhâu thật sự cả, về phía Tống Khâm anh hiện tại đang cõng trên lưng một thứ rất quan trọng, là thứ mà anh chỉ có thể là của anh là cả thế giới của anh, vật sở hữu của anh ở hiện tại và tương lai cũng sẽ như vậy, chỉ cần chờ đợi Lý Bội Ân chấp nhận mở lòng với anh nữa mà thôi, dù có bao lâu anh cũng sẽ đợi.

Anh đi tới một giang hàng để mua một cái đèn lồng lớn và một cây viết để viết lên đó điều ước rồi thả đèn lồng đây chính là nghi thức của buổi lễ, có thể mang điều ước của mình trở thành sự thật, không biết có thật hay không nhưng cũng nên trải nghiệm thử cho biết.

“Anh nghỉ chút đi, chắc là tôi nặng lắm nhỉ?”

Lý Bội Ân lấy trong túi chiếc khăn tay vội thấm mồ hôi trên trán và cổ của anh, đi đến đây mất cả chặng đường dài.

“Cô nặng ư? Vẫn còn nhẹ lắm, nhớ uống sữa nhiều vô biết chưa?”

“Tôi biết rồi.”

Những người đến đây đều là những cặp đôi họ cùng nhau thả chung một cái đèn lồng để nguyện ước bên nhau và như chứng minh cho tình yêu của họ, Tống Khâm tranh thủ lúc cô đang chăm chú viết điều ước lên đèn lồng đã chụp lại rất nhiều tấm ảnh rồi tự mỉm cười một mình.

“Anh làm gì vậy? qua đây nào.”

“Tới liền.”