Trong nháy mắt, cô khẽ hoảng hốt, giống như cô được nhìn thấy hắn khi còn nhỏ, nắm chặt lấy tay cô, nói với cô: “Kỳ Kỳ, cậu không thể không cần tớ!”
Quen nhau? Thật sự cô muốn quen với một người như hắn sao? Cô đột nhiên có một loại cảm giác bản thân đang đứng trên một sợi dây thép ở trên vách núi. Phía dưới, có thể là vực sâu vạn trượng; đằng trước lại là một tầng sương mù. Mặc kệ là tiến về phía trước hay lui về phía sau đều không thể xác định được.
“Ngày mai tôi tới đón em.” Giọng nói của hắn cắt đứt sự xuất thần của cô.
“Đón tôi?” Cô khó hiểu nhìn hắn.
“Hẹn hò” Hai chữ đơn giản được thốt ra từ miệng Quân Cẩn Ngôn.
Hạ Kỳ há hốc mồm, cô hẹn hò với Quân Cẩn Ngôn?! Từ nhỏ đến lớn, thời gian cô và Quân Cẩn Ngôn ở bên nhau, nếu tính chính xác thì là rất nhiều. Nhưng mà lấy danh nghĩa là hẹn hò chính thức thì không có một lần nào.
“Bở vì chuyện quen nhau, cho nên anh muốn hẹn hò với tôi?” Hạ Kỳ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu một cách đương nhiên.
Ngay lập tức, cô có chút cạn lời.
Trở lại phòng ngủ, Hạ Kỳ gục đầu xuống giường, chỉ cảm thấy mới đi ra ngoài có mấy tiếng mà cô đã kiệt sức, giống như toàn bộ sức lực đều đã bị rút cạn.
“Phỏng vấn không thuận lợi sao?”Lục Tiểu Nhứ nhìn vẻ mặt uể oải, bộ dạng mệt mỏi của Hạ Kỳ, không khỏi lo lắng.
“Phỏng vấn vẫn ổn, dù sao hôm nay mới là vòng sơ khảo, mấy ngày tới chờ tin tức từ điện thoại, xem có thi vòng hai hay không.” Hạ Kỳ trả lời.
“Vậy sao sắc mặt cậu khó coi vậy?”
“Sắc mặt tớ khó coi lắm sao?” Hạ Kỳ hỏi ngược lại, Lục Tiểu Nhứ trực tiếp cầm lấy gương trang điểm đưa cho cô.
Hạ Kỳ nhận lấy gương, nhìn bản thân mình trong gương, quả nhiên sắc mặt rất tệ.
“Đúng rồi, chỗ mình có hai vé vào câu lạc bộ hâm mộ ca nhạc, ngày mai là thứ bảy, muốn đi cùng không?” Lục Tiểu Nhứ nói.
Hạ Kỳ nhớ tới những lời của Quân Cẩn Ngôn trước khi rời đi, khẽ lắc đầu nói: “Không được, ngày mai mình còn có việc.”
Một buổi tối, trong đầu Hạ Kỳ lặp đi lặp lại những lời của Quân Cẩn Ngôn nói lúc sáng. Hắn nói, mặc kệ cô có muốn hay không, hắn vẫn phải trở thành bạn trai cô; hắn nói, bọn họ quen nhau đi!
Cô…không thể trốn được sao? Cho dù ước định mười năm vẫn chưa thực sự đến, nhưng… vẫn không thể trốn được sao?
Hắn tùy hứng bá đạo quyết định tất cả, mà cô chỉ có thể chấp nhận một cách bị động sao?
Ngày hôm sau, Hạ Kỳ dậy với một đôi mắt gấu trúc, hiển nhiên cả đêm ngủ không ngon. Ở trong phòng vệ sinh mơ mơ màng màng rửa mặt, cô nghe thấy Lục Tiểu Nhứ ở bên ngoài nói: “Này, Kỳ Kỳ, ở tầng dưới ký túc xá chúng ta có một người đàn ông rất xinh đẹp đang đứng ở đấy, trước kia mình chưa từng thấy qua, giống như không phải ở trong trường chúng ta.”
Thông thường, rất ít người sẽ dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả một người đàn ông. Trong đầu Hạ Kỳ đột nhiên thình thịch vài cái, từ phòng vệ sinh chạy nhanh ra ban công của phòng, nhìn về phía tầng dưới.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, quần áo trên người một thân màu trắng, đứng thẳng người trên một khoảng trống ở tầng dưới. Trên tay hắn cầm điện thoại, cúi đầu, dường như đang xem thứ gì đó trên điện thoại.
Mà ở xung quanh, có rất nhiều cô gái vây xem, xì xào nói nhỏ, chỉ là không có ai thực sự dám đến gần.
Mặc dù đẹp như một ngôi sao thần tượng, hấp dẫn mọi ánh mắt, nhưng quanh thân người đàn ông phát ra một loại sát khí nặng nề giống như đang thầm cảnh cáo những người xung quanh chớ lại gần.
Bỗng dưng, như cảm nhận được ánh mắt của cô, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, cặp con ngươi kia giống như mặc liên (*) nhìn về phía Hạ Kỳ.
(*) mặc liên: hoa sen màu đen