Yêu Cuồng Loạn

Yêu Cuồng Loạn - Chương 50: Anh có hiểu quen nhau là như thế nào không?




Tách!



Ly cà phê trong tay khẽ dao động, cà phê ấm nóng bắn lên mu bàn tay Hạ Kỳ.



Vẻ mặt Hạ Kỳ đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, những lời nói vừa rồi của hắn giống như tự động tua lại, quanh quẩn bên tai cô.



Hắn…muốn trở thành bạn trai cô? Không còn là giọng điêu khẩn cầu nữa, ngay lúc này, giọng điệu của hắn mang theo sự cứng rắn, thậm chí sẽ không chấp nhận sự cự tuyệt của cô.



Tầm mắt hắn dừng lại trên mu bàn tay cô, rút khăn giấy trên bàn, hắn kéo tay cô về phía mình, nhẹ nhàng lau những giọt cà phê trên mu bàn tay cô.



Tuy rằng cà phê không quá nóng, nhưng làn da trên mu bàn tay cô vẫn chuyển sang sắc hồng hồng đỏ đỏ.



Quân Cẩn Ngôn cúi đầu, môi dán lên mu bàn tay Hạ Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên những chỗ đỏ hồng giống như đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng. Vẻ mặt hắn chăm chú nghiêm túc, thậm chí mang theo một loại thành kính.





Mà cô, bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên đã quên rút tay về, chỉ ngây người nhìn hắn. Nhìn môi hắn rời khỏi mu bàn tay cô, nhìn hắn nâng cằm lên, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, nói từng câu từng chữ: “Kỳ Kỳ, chúng ta quen nhau đi!”



Quen nhau, có thể bắt đầu chỉ với một câu nói như vậy sao?




Cô muốn từ chối hắn nhưng lại bị vẻ mặt của hắn dọa sợ. Đôi mắt vốn trong sáng thuần khiết, giờ phút này lại có một màn khói mù dày đặc đến cực điểm. Nồng đậm mà lạnh lẽo, mang theo một loại nguy hiểm sơ khai.



“Kỳ Kỳ. cho dù không có ước định mười năm, tôi vẫn có thể biến em thành của tôi.” Hắn nói, giọng điệu đè nén nhưng vẫn lạnh lùng.



Ngay lập tức, cô cảm thấy một cỗ ớn lạnh từ sống lưng tràn lên, hắn đang nghiêm túc, không có một con đường sống nào có thể cứu vãn. Nếu cô nói “Không”, như vậy hắn sẽ không ngần ngại dùng những biện pháp cứng rắn hơn để đối phó với cô.



Quân Cẩn Ngôn lái xe đưa Hạ Kỳ về trường học.




Dọc đường đi, đầu óc cô rối bời, giống như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng cũng giống như chẳng suy nghĩ điều gì.



Khi xe chạy tới cổng trường, là ba giờ rưỡi chiều, cổng trường cũng không có nhiều người, Hạ Kỳ đặt tay lên phía cửa xe định chuẩn bị mở cửa xuống xe thì bả vai đột nhiên bị Quân Cẩn Ngôn giữ lại.



“Không vui sao?” Hắn hỏi.



“Anh cảm thấy tôi nên vui sao?” Hạ Kỳ quay đầu lại hỏi, không ai bị người khác cưỡng ép mà có thể vui vẻ được cả.




Nhưng hắn lại nghiêng người về phía cô, gương mặt sát lại mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát: “Nhưng tôi rất vui, Kỳ Kỳ, tôi vui lắm.”



Cô giật mình, nhiệt độ ấm áp của da thịt hòa lẫn vào nhau, chỉ cần đôi tay cô hơi khép lại, thì có thể dễ dàng quấn quanh eo của hắn.




“Tôi nhất định sẽ làm em yêu tôi.” Hắn thì thào nói nhỏ bên tai cô, giống như một lời thề: “Nhất định có thể.”



Chóp mũi cô toàn là hơi thở của hắn, khiến suy nghĩ và ý chí của cô trở nên mê loạn. Yêu một người, có thể bởi vì hai chữ “Nhất định” là có thể yêu sao?



“Anh có hiểu quen nhau là như thế nào không?” Hạ Kỳ mở miệng hỏi. Cho dù bây giờ hắn không hề gặp trở ngại gì trong việc giao tiếp với người khác nhưng đối với hắn mà nói, có thể hiểu được cái gọi là “Quen nhau” là cái gì sao?



“Không hiểu.” Qủa nhiên giống như trong suy đoán của cô, Quân Cẩn Ngôn khẽ lắc đầu nhưng hắn lại nói tiếp: “Tôi muốn tìm hiểu rõ, tôi cũng sẽ cùng em tìm hiểu rõ về chuyện đó. Kỳ Kỳ, cơ hội này, em không thể không cho tôi!”



Không thể…không thể…



♡♡♡ Tiếp tục 30 bình chọn và 10 cmt mỗi chương nhé mn ♡♡♡