"Cắt, được rồi, tạm dừng ở đây nhé!"
Theo mệnh lệnh của đạo diễn, đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn đạo cụ đầy đất.
Hà Húc tiếp nhận bình giữ nhiệt Loan Tụng đưa tới, uống một ngụm nước nóng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đám người bên ngoài, Cố Khanh An mỉm cười đứng ở bên cạnh xe nhìn cậu.
Thì ra ngày thực hiện lời hứa đã đến nhanh như vậy, Hà Húc tùy ý nhìn ngày trên di động, trả lại bình giữ nhiệt cho Loan Tụng, "Lát nữa cậu về trước đi, sau đó đến chỗ Tiêu Sách đón tôi."
Loan Tụng theo ánh mắt của cậu nhìn về phía xa xa, một nam nhân mang kính gọng vàng dáng người cẩu thả đứng ở đó, chỉ là biểu tình vui sướng khi người gặp họa kia thoạt nhìn đã không giống thứ gì tốt.
"Đó chính là chó săn bên cạnh họ Tiêu, em đi tìm anh ta lý luận!"
"Cậu cứ nghỉ ngơi đi. "Hà Húc đưa tay ngăn Loan Tụng lại, dẫn cậu ta vào phòng thay đồ, "Người ta cũng chỉ là người làm công, cậu tìm anh ta gây phiền toái thì có ích lợi gì."
Hà Húc bình tĩnh ung dung thay quần áo, còn tỉ mỉ sửa sang lại mái tóc hơi rối bù trên trán, không biết còn tưởng rằng cậu muốn đi hẹn hò với ai.
"Húc ca, anh thật sự muốn đi sao? "Loan Tụng lo lắng hỏi.
"Nếu không thì sao. "Hà Húc đưa di động cho Loan Tụng, cười nhạt dặn dò:" Chuyện này phải giữ bí mật với Tạ tổng, hiểu chưa?"
Thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy Loan Tụng bất bình không muốn cũng phải gật đầu, Hà Húc mới yên tâm xoa xoa đầu cậu ta, xoay người ra cửa đi về phía xe Cố Khanh An.
Không cho Cố Khanh An cơ hội hàn huyên, Hà Húc trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cố Khanh An không vội cũng không giận, mang theo ý cười ngồi vào trong xe, nhìn thấy Loan Tụng từ xa phẫn uất nhìn chằm chằm bọn họ bên này, rồi lại không tiến lên, liền hỏi Hà Húc: "Người kia hẳn là trợ lý của cậu, không mang theo cậu ta cùng đi sao?"
Hà Húc dựa vào ghế ngồi không trả lời, chỉ nhắm mắt thản nhiên nói: "Lái xe."
Cố Khanh An không nói nhảm nhiều nữa, rất nhanh khởi động xe rời khỏi phim trường, chỉ chốc lát đã lên quốc lộ, cảnh đêm đô thị phồn hoa dần dần biến mất ở phía sau màn đêm.
Hà Húc dựa vào ghế sau nhắm mắt một hồi, lúc tỉnh táo lại đã sắp đến biệt thự của Tiêu Sách. Xa xa nhìn con thú khổng lồ há to miệng như chậu máu kia, Hà Húc dần dần ảm đạm, xoa mi tâm ngồi thẳng người.
Xe lái vào đình viện rộng lớn, giống như lần trước làm cho người ta có một loại trải nghiệm không thoải mái lại không được tự nhiên. Hà Húc xuống xe đuổi theo Cố Khanh An, anh ta dẫn cậu vào phòng ngủ nơi Tiêu Sách đang chờ.
Nói là phòng ngủ, nhưng bên trong không có bất kỳ vật gì của Tiêu Sách, xem đủ loại chi tiết xong càng giống phòng của người khác. Cố Khanh An đưa người vào phòng liền cung kính lui ra ngoài, để lại Hà Húc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách quan sát Hà Húc một phen, thu lại ánh mắt lập tức cúi đầu cởi thắt lưng, dặn dò Hà Húc: "Cởi quần áo ra."
Hà Húc sửng sốt một chút, với mức độ căm hận của Tiêu Sách đối với Tề Nhạc, cậu thật sự nghĩ... Không, có lẽ cậu hiểu lầm rồi.
Đi theo Tạ Thanh Dao nhiều năm như vậy, Hà Húc có thói quen phục tùng, sau khi nhận được mệnh lệnh tuy rằng chần chờ vài giây, nhưng vẫn rất nhanh liền nghe lời cởi quần áo, tiếp theo liền đứng tại chỗ chờ Tiêu Sách tiếp tục lên tiếng.
Tiêu Sách từ trên bàn bên cạnh cầm một tờ giấy, giơ lên đưa cho Hà Húc, "Tìm chút thời gian, không, ngày mai đi đem hình vẽ này xăm trên thắt lưng..."
Hà Húc liếc nhìn bức hình kia, lập tức cong khóe miệng, xoay người chỉ chỉ hông mình, "Là cái này sao?"
Hình vẽ lông vũ giống nhau như đúc, ngay cả chi tiết lớn nhỏ cũng không sai chút nào. Vẻ mặt Tiêu Sách hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, thậm chí ở bên môi cất lên một tia nghiền ngẫm mỉm cười.
Tạ Thanh Dao quả nhiên vẫn là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, ngay cả loại chi tiết nhỏ này cũng có thể chiếu cố không có nửa điểm sơ hở.
"Tốt lắm, tiết kiệm không ít phiền toái. "Bên miệng Tiêu Sách vẫn chứa ý cười, ánh mắt lại lộ ra vài phần tàn nhẫn," Vậy bây giờ bắt đầu đi."
......
Ngoài cửa Cố Khanh An dựa vào vách tường đốt một điếu thuốc, nâng cổ tay liếc thời gian, hơi có chút bội phục nhếch khóe miệng.
Một tiếng đồng hồ, lại không nghe thấy Hà Húc phát ra một chút âm thanh, không khiến người ta bội phục cũng không được. Đổi lại là tên A Vĩ kia, hiện tại không chừng đã khóc đến mặt đầy nước mũi.
Cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra, Cố Khanh An lập tức đứng thẳng người dụi tắt thuốc lá, xoay người đi qua mở cửa.
Tiêu Sách xoay cổ tay từ trong phòng đi ra, áo sơ mi đen mang theo vài phần nếp nhăn, cúi đầu cài cúc áo ngay cả đầu cũng không ngẩng lên phân phó: "Xử lý một chút."
Cố Khanh An gật đầu đáp ứng, thẳng đến khi hắn đi xa mới vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt cho dù anh ta đã quen nhìn Tiêu Sách bạo ngược cũng hơi rùng mình.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Máu tươi chói mắt cùng làn da tái nhợt lành lạnh mang đến một cỗ xúc cảm chế ngự động tác của Cố Khanh An, thẳng đến khi Hà Húc hấp hối gian nan từ trên mặt đất chống đỡ thân thể, anh ta mới hoàn hồn tiến lên đỡ cậu.
"Cảm ơn."
Hà Húc nói như tiếng muỗi kêu, trên khuôn mặt tái nhợt chảy ra mồ hôi, trên lưng một mảnh máu đỏ, máu chảy thành dòng dọc theo đường vân da thịt đi xuống, tí tách trên sàn nhà bắn ra mấy giọt máu chồng lên nhau.
Trên mặt đất thê thảm vắt ngang sợi dây lưng bằng da thật giá trị xa xỉ của Tiêu Sách, hiện tại đã gãy thành hai đoạn không còn sáng bóng như thường ngày, chân Hà Húc mềm nhũn, không để ý dưới chân vấp phải nửa đoạn dây lưng kia, lắc mình một cái lại quỳ xuống.
"Cậu không sao chứ? "Cố Khanh An cuống quít hỏi.
Hà Húc khẽ lắc đầu, trải qua cú ngã này mới nhớ tới trên người mình không có một tấc vải, tìm khắp nơi nửa ngày mới rốt cục tìm được quần áo của mình, ôm vào trong ngực nửa quỳ mặc vào người.
"Cậu xử lý vết thương trước đi, đây đều là máu, cậu mặc thế nào?"
Hà Húc ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chậm chạp mặc quần áo lên người, mặc xong mới đưa tay về phía Cố Khanh An, "Cho tôi mượn di động một chút."
Cố Khanh An nghi hoặc đưa điện thoại cho cậu, Hà Húc vịn tường đứng lên, dùng điện thoại gọi cho chính mình.
Loan Tụng hẳn là vẫn giữ điện thoại di động chờ tin tức, bên này cậu vừa bấm số, bên kia lập tức bắt máy.
"Tới đón tôi."
Nói ngắn gọn xong, Hà Húc trả lại di động cho Cố Khanh An, cuối cùng lại nói một câu "Cảm ơn anh".
"Gọi cho tiểu trợ lý của cậu sao, không cần cậu ấy tới, tôi sẽ đưa cậu về..."
"Không cần, tránh làm bẩn xe của Tiêu tổng."
Vừa dứt lời, Hà Húc bỗng nhiên biến sắc, đỡ lấy vách tường che miệng, giây tiếp theo trong kẽ ngón tay lại lộ ra máu.
"Xem ra cậu không đợi được cậu ta đâu, bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Hà Húc ngơ ngác nhìn máu phun ra từ lòng bàn tay, nhất thời không tự chủ được hiện lên rất nhiều ý niệm trong đầu.
Cậu sẽ chết sao? Nếu cậu chết như vậy, người bên ngoài sẽ nhìn cậu như thế nào? Người ghét cậu sẽ lộ ra nụ cười khinh bỉ, nói "Các ngươi xem tôi nói cậu ta không phải thứ tốt lành gì mà", người căm hận cậu sẽ nhíu mày, bởi vì cậu chết không lên được mặt bàn mà cảm thấy mất hứng.
Cảnh tượng trước mắt theo thân thể lay động của cậu chậm rãi mơ hồ, Hà Húc xụi lơ ngã về phía trước, thoáng chốc không còn ý thức.
*Tiêu Sách là một tên điên đúng nghĩa nha! Không bắt được kẻ thù nên dùng người khác để trút giận???*