"Ồ, kim chủ mới..."
Loan Tụng thuận miệng đáp lời, giơ tay lấy chai rượu trước mặt, bỗng nhiên dừng ở đó đứng hình một hồi, sau lại phát hiện Hà Húc nói gì đó, thanh âm bất giác tăng lên quãng tám.
"Cái gì?! Kim chủ mới?!"
May mà cho dù là âm thanh cao quãng tám như vậy cũng không thu hút sự chú ý gì trong quán bar ồn ào, Hà Húc xoa xoa mép ly rượu, không thèm để ý. Cười cười nói: "Lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe thấy sao?"
Loan Tụng vội che miệng hạ thấp âm lượng, lại gần nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì đây?Em mới không ở đây hai ngày, sao tình hình lại trở nên thái quá như vậy?"
Hà Húc đã rất lâu không thổ lộ chân tình với người khác, có lẽ Loan Tụng là người đáng tin cậy trong lòng cậu, cũng có lẽ là bởi vì tác dụng của rượu, hoặc đơn giản là vì cậu đã đè nén quá lâu cần tìm người thổ lộ...
Trầm mặc một lúc, Hà Húc đem sự tình từ đầu đến cuối nói rõ một lần, cuối cùng uống một ly rượu sau đó ngậm miệng, không hề đề cập đến chuyện gì khác.
"Kim chủ mới chính là tên khốn kiếp lần trước trói anh đi? Húc ca, có phải đầu óc anh hỏng rồi không, đó không phải là nhảy vào hố lửa sao?"
Loan Tụng nóng nảy, nhưng bị Hà Húc hỏi ngược lại một câu "Nếu không thì sao", mồm mép lại nói không nên lời, vừa tức vừa giận uống mấy ngụm rượu.
"Sắp tới giờ rồi, trở về thôi, còn phải làm việc."
Hà Húc kéo Loan Tụng còn chưa uống đã rời khỏi quán bar, ở ven đường gọi người lái hộ, lúc chờ đợi nhận được điện thoại của Ava, bảo cậu về công ty một chuyến, hôm nay không cần đến đoàn làm phim.
Hà Húc nghe lời trở lại công ty, người đầy mùi rượu không có gì bất ngờ lại khiến Ava mở rộng cửa phòng làm việc tàn nhẫn phê bình một trận.
Thanh âm Eva có lực xuyên thấu cách ba con phố phỏng chừng đều phải nghe được điên cuồng tấn công, vài phút sau Tiết Lạc dưới sự chỉ đạo của Tạ Thanh Dao tới gõ cửa, nhắc nhở Eva chú ý một chút.
Chủ yếu là có chừng mực, đừng quên chính sự.
Hà Húc đứng đó bị mắng nửa ngày, màng nhĩ bị rống đau nhức, tác dụng chậm của rượu mạnh dần dần tăng lên, cảm giác choáng váng đầu cũng theo đó mà đến, không thể không đưa tay đỡ lấy bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ava lúc này mới nhớ tới chính sự, khụ khụ nói mục đích gọi cậu trở về: "Tề ảnh đế mấy ngày nay thân thể không thoải mái, đoàn làm phim bên kia tiến độ không thể ngừng, Tạ tổng gọi cậu đóng thay hai ngày, không thành vấn đề chứ?"
Phản ứng của người say rượu cũng bất giác chậm hơn, Hà Húc nghiềm ngẫm một hồi, mơ màng ngẩng đầu hỏi một câu: "A?"
Ava nhịn xuống xúc động giật mí mắt, nể tình cậu không tỉnh táo lại nhẫn nại lặp lại một lần, kết quả Hà Húc nghe xong không trả lời, ngược lại hỏi một câu: "Anh ta không thoải mái chỗ nào?"
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. "Ava xua tay đuổi cậu ra ngoài, cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nhuận họng," Nghe rõ thì đừng chiếm chỗ ở đây nữa, gọi người bên ngoài vào."
Hà Húc cũng không hỏi được gì, liền xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ có điều tình huống lúc này ngược lại với lúc trước, biến thành đối phương thay cậu tiếp tục bị mắng.
Đối phương xấu hổ cười với cậu, Hà Húc cũng lễ phép cười, cùng đối phương chạm qua vai.
Văn phòng Tạ Thanh Dao không đóng cửa, Hà Húc xoay người nhìn thoáng qua, vừa vặn bốn mắt nhìn Tạ Thanh Dao đang ngẩng đầu.
Hà Húc cúi đầu cười cười, xoay người đi ra ngoài, trước mặt liền chặn một cánh tay, Tiết Lạc hướng phía sau cậu hất hất cằm, "Ông chủ muốn gặp cậu."
Hà Húc đau đầu che trán, đành phải quay lại đường cũ, rất không muốn vào văn phòng Tạ Thanh Dao.
Trong phòng làm việc phiêu tán mùi cà phê nhàn nhạt, Hà Húc đứng lại trước bàn, "Tạ tổng, ngài tìm tôi?"
Tạ Thanh Dao nhìn đôi mắt màu đen nhàn nhạt tỏ rõ vẻ mệt mỏi của cậu, hắn giơ tay đè lại xương mày, trầm giọng hỏi: "Tiền cho em vì sao không cần nữa?"
"Vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, cho nên cám ơn ý tốt của ngài."
"Tiền ở đâu ra?"
Phàm là Hà Húc có con đường kiếm tiền chính đáng, lúc trước cũng không đến mức mặt dày mày dạn bồi rượu cho người ta để kiếm tiền, trong một đêm có thể xoay sở được nhiều tiền như vậy, không có mờ ám ai sẽ tin tưởng?
"Không tiện tiết lộ, đây là chuyện riêng tư của tôi. "Hà Húc nói xong, suy nghĩ rồi bổ sung," Dù sao cũng không phải Tề tiên sinh cho."
"Nói chuyện riêng tư với tôi... em uống rượu à?"
Vừa rồi mùi cà phê đang nồng, Tạ Thanh Dao không chú ý tới mùi rượu trên người Hà Húc, lúc này mùi cà phê nhạt đi một chút, ngược lại làm nổi bật mùi rượu trên người Hà Húc hơn rất nhiều.
Tạ Thanh Dao nhíu mày rất sâu, buổi tối hôm trước vừa mới bởi vì uống rượu khiến mình nửa chết nửa sống, thật vất vả mới kéo trở về nhưng vẫn không biết yêu quý thân thể, lại đi chà đạp chính mình.
"Chỉ uống vài ly, sẽ không ảnh hưởng."
"Mượn rượu giải sầu? Em lo cái gì? Lo không có tiền tôi liền cho em, em lại không cần, em còn lo cái gì? Hả?"
Một đêm không chợp mắt, tính tình Tạ Thanh Dao nôn nóng hơn bình thường không ít, hắn "rầm" một phát đứng dậy kéo cổ áo Hà Húc, Hà Húc bị kéo lảo đảo một chút nhưng trốn cũng không trốn, còn cợt nhả hỏi một câu.
"Tạ tổng còn muốn giúp tôi tỉnh rượu sao?"
Trong đầu lập tức hiện lên bộ dáng đáng thương lúc cả người Hà Húc ướt sũng tối hôm qua, trên trán Tạ Thanh Dao hiện lên một tia không đành lòng, buông lỏng tay.
"Bảo Loan Tụng tới đón em, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đúng giờ đến đoàn làm phim, Ava hẳn là đã nói với em rồi."
"Ừ, tôi biết rồi. "Hà Húc gật đầu, nói xong liền đi ra ngoài, không hề có ý gọi điện thoại cho Loan Tụng.
"Đứng lại, ở đây gọi điện thoại cho Loan Tụng, nói xong thì chờ ở đây."
Hà Húc đứng lại, khó xử sờ má, "Loan Tụng uống nhiều quá, ngủ trong xe tôi."
"... "Tạ Thanh Dao chán nản, rồi lại không biết nên mắng ai, vì thế nổi giận hô một tiếng" Tiết Lạc ", bảo anh ta đem hai người này đều đưa về chỗ ở.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Từ sau lần thấy chết mà không cứu, Tiết Lạc cũng không tiện ở một mình với Hà Húc, lúc này tuy rằng còn có Loan Tụng ở đây, nhưng cậu ta ngủ không khác gì heo chết, Tiết Lạc vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.
"Anh không cần câu nệ như vậy, tôi cũng không ăn thịt người."
Hà Húc một tay chống lên khung cửa sổ ghế lái phụ, trang trí Giáng sinh bên ngoài còn chưa tháo xong, những thứ linh tinh hỗn độn không được sắp xếp làm phong cảnh cũng không còn như trước mà lại tăng thêm vài phần thê lương.
Tiết Lạc mấp máy môi dưới, giãy dụa một hồi rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng, "Mặc dù nói những thứ này hình như cũng không có tác dụng gì, nhưng chuyện lần trước..."
"Đừng nói nữai, tôi không muốn nhớ lại. "Hà Húc ý thức được anh ta muốn nói cái gì, đúng lúc ngắt lời để tránh gợi lên những ký ức không vui kia, nhưng nhìn Tiết Lạc vẫn là một bộ muốn nói lại thôi rõ ràng không nhịn được, cũng biết muốn anh ta câm miệng ít nhiều có chút khó khăn.
"Nhưng mà......"
"Anh nếu quả thật cảm thấy có lỗi với tôi, vậy thành thật trả lời tôi một vấn đề được không?"
Hà Húc đột nhiên linh quang chợt lóe, cùng một vấn đề cậu đã hỏi Ava, nhưng phản ứng của Ava càng giống như là cũng không biết tình hình thực tế, không chừng hỏi Tiết Lạc sẽ có thu hoạch.
"Cậu nói đi."
"Tề tiên sinh là thân thể thật sự không thoải mái sao? Hay là quay phim lại có vấn đề gì......"
"Là thật, không có lừa cậu. "Tiết Lạc mặt lộ do dự, nói một nửa liền không tiếp tục.
"Không nói thì thôi, không sao, tôi cũng đâu ép anh. "Hà Húc lấy lùi làm tiến, bày ra bộ dáng cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Thật ra nói cho cậu biết cũng không sao" Tiết Lạc do dự một hồi vẫn thành thật trả lời, "Tề tiên sinh ở nước ngoài trải qua một hồi bệnh nặng, thân thể từ đó về sau liền không tốt lắm, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều thiếu chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mấy ngày nay chỉ có thể nằm trên giường tịnh dưỡng..."
Cho nên tối hôm qua Tạ Thanh Dao rời đi vội vàng như vậy, là bởi vì cảm thấy không đúng mới giữ La Ương chạy về kiểm tra tình huống.
Hà Húc như có điều suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vậy hôm nào tôi đi thăm là được."
*Hôm nay sốp đăng 3 chương nhó đề phòng ngày mai sốp chơi vui quá quên mất chương mới của các bà :)) chờ một chíuuuuu*