Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 125




Ăn một bữa tiệc đóng máy cùng Tạ Thanh Dao cũng không yên lòng, Hà Húc thỉnh thoảng lại đưa tay sờ USB trong túi một chút, trong lòng kỳ thật vẫn tò mò.

Tạ Thanh Dao cũng chú ý tới trạng thái như người mất hồn của cậu, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu là bởi vì quay phim quá bận rộn cho nên không thoải mái, ăn cơm xong liền mang theo Hà Húc trực tiếp trở về biệt thự.

Hắn luôn miệng dặn dò Hà Húc nghỉ ngơi sớm một chút, vừa vào cửa Tạ Thanh Dao liền thúc giục cậu đi tắm, trong lòng Hà Húc trầm xuống, mím môi không lên tiếng, thuận theo hắn đi tắm.

Từ phòng tắm đi ra Hà Húc chỉ quấn khăn tắm, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tạ Thanh Dao ngồi ở đầu giường, đơn giản trực tiếp đi chân trần về phía Tạ Thanh Dao, lúc đến trước mặt hắn cởi khăn tắm ném xuống đất.

Tạ Thanh Dao đang suy nghĩ lễ tình nhân này sẽ tặng Hà Húc cái gì, thình lình ngước mắt lên liền thấy Hà Húc bỏ khăn tắm trần truồng đứng ở trước mắt hắn, cho dù là lão tài xế* cũng không khỏi đỏ mặt.

(*) lão tài xế: người có kinh nghiệm phong phú.

"Khụ, sao, sao em không mặc quần áo đã đi ra... "Tạ Thanh Dao nghiêng đầu qua, kéo chăn từ trên giường quấn lấy Hà Húc, lúc này mới dám nhìn thẳng vào cậu:" Trời lạnh như vậy, em cũng không sợ bị cảm hả?"

Hà Húc bị phản ứng này của hắn làm cho không hiểu ra sao, cậu khép chăn kỳ quái hỏi Tạ Thanh Dao: "Chẳng lẽ anh không có ý này sao? Còn đang xấu hổ cái gì?"*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Phát hiện mình trong mắt Hà Húc chỉ là một cỗ máy vô tình lên giường, tâm tình Tạ Thanh Dao vô cùng phức tạp, "Trong mắt em tôi cũng chỉ biết làm chuyện này sao?"

Hà Húc rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng rốt cuộc không dám, đứng đó không lên tiếng.

Tạ Thanh Dao cũng biết hắn sẽ không đợi được lời tốt đẹp nào từ Hà Húc, vì thế thức thời kết thúc đề tài, nhặt khăn tắm trên mặt đất lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi thấy hình như em không thoải mái lắm, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi. Tôi ở thư phòng, có việc thì gọi tôi."

Điều này quả thực khiến Hà Húc bất ngờ, nếu cậu không nhìn lầm, Tạ Thanh Dao vừa rồi tuyệt đối có phản ứng về phương diện đó, nhưng không làm gì cả đã để cho cậu nghỉ ngơi một mình.

Không đúng rồi.

Hà Húc bán tín bán nghi nằm trên giường chừng mười phút, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, xem ra Tạ Thanh Dao thật sự ở thư phòng không đi ra.

Để đảm bảo an toàn, Hà Húc vẫn khóa trái cửa phòng, sau đó rón rén lấy USB và thiết bị chuyển đổi từ trong túi áo ra, cắm vào điện thoại di động mở tập tin.

Trong USB chỉ có một đoạn video, không lâu sau, Hà Húc tìm tai nghe tới, chần chừ mở nút phát.

Đập vào mắt chính là một trang viên xa hoa, xem ra hẳn là một quốc gia nào đó ở Châu Âu, giống như Dung Thành hiện tại, cây cối bên kia cũng chỉ còn lại cành cây trụi lủi, tuyết trắng phủ kín hành lang lát đá cuội trong sân.

Cảnh vật ngắn ngủi thoáng qua trong chớp mắt, hình ảnh vừa chuyển vào trong phòng, giống như cảnh tượng bên ngoài, trang hoàng bên trong tuy rằng xa hoa nhưng trầm lặng, trên ghế nằm trước cửa sổ sát đất có một người ngồi, ánh lửa lò sưởi phản chiếu sườn mặt tái nhợt của anh ta, chỉ thấy ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Khi thấy sườn mặt của người nọ, Hà Húc khiếp sợ không khỏi ngồi thẳng người, hình dáng kia cậu căn bản không cần phân biệt quá nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái cậu liền nhận ra -- đó là Tề Nhạc.

Trong video không nhìn thấy bóng dáng Tiết Lạc, chỉ có một người trung niên da trắng mặc quần áo quản gia đứng sừng sững ở cửa, cầm đồng hồ quả quýt trong tay đi về phía Tề Nhạc ánh mắt đang dại ra, khom lưng không hề cảm tình nói với anh ta: "Tề tiên sinh, nên dùng cơm rồi."

Tề Nhạc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần nghe được câu này, trong nháy mắt hoảng sợ quay đầu lại, liều mạng lắc đầu hô to: "Không, tôi không muốn, không muốn!"

Quản gia đối với tiếng gào thét của anh ta đã tập mãi thành thói quen, thấy nhưng không để ý mà bỏ qua phản ứng của anh ta, vẫy tay với người giúp việc ở cửa, mấy người giúp việc liền xếp hàng đem xe thức ăn đẩy tới trước mặt Tề Nhạc.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tề Nhạc nhìn thấy lồng bàn ăn lóe hàn quang kia, nhất thời lảo đảo đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị người hầu nhanh mắt ấn trở lại ghế, một người hầu trong đó còn cố ý xoay đầu Tề Nhạc ép buộc anh ta nhìn đồ trên bàn ăn.

Quản gia mặt không chút thay đổi tiến lên mở nắp đậy đĩa ở trên bàn, gần như cùng lúc khi ông ta vừa mở nắp ra, Tề Nhạc hoảng sợ kêu to lên, nhưng vô luận anh ta giãy dụa phát điên như thế nào, người giúp việc đều đè chặt anh ta xuống, khiến anh ta không có một chút không gian nhúc nhích.

Cái nắp đĩa bị lấy ra trong tiếng thét chói tai của Tề Nhạc, bên trong lại không có đồ ăn gì, mà là một xấp ảnh chụp.

Tuy rằng ống kính cách xa, nhưng bởi vì lúc trước Hà Húc có kinh nghiệm bị Hà Vi dọa qua, tự giác cảm thấy ảnh chụp này khẳng định không đơn giản.

Quản gia đem ảnh chụp sắp xếp trước mặt Tề Nhạc, Hà Húc ở đầu bên này màn hình điện thoại không nhìn thấy trên đó là cái gì, nhưng từ xa cũng chỉ nhận định được một mảnh sắc đỏ như máu, đại khái chính là loại ảnh chụp mà cậu đã từng thấy.

"A - -! A a a!!!"

Nhìn thấy ảnh chụp, Tề Nhạc càng liều mạng giãy dụa như điên, nhưng vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của người hầu, ngược lại bởi vì phản kháng mà bị người hầu đè xuống ở trên bàn ăn.

Quản gia tiếp tục xốc nắp đĩa thứ hai lên, bên trong là một cái máy tính bảng, lúc này Hà Húc thấy rõ, trên máy tính bảng chiếu video, là cùng một người với nhân vật chính trong ảnh.

Video nhảy lầu... là video Tiêu Ngạn nhảy lầu.

Tề Nhạc vốn đã có chướng ngại cảm xúc lại nhìn thấy một màn như vậy, sụp đổ gào khóc, khàn cả giọng đến mức Hà Húc ở ngoài màn hình cũng cảm thấy màng nhĩ phát đau.

Quản gia xốc lên một cái nắp cuối cùng, lúc này là đồ ăn, chỉ là không biết dùng máu động vật gì để trộn cơm, chỉ nhìn thôi liền ghê tởm đến làm cho người ta buồn nôn, nhưng nếu như đoán không sai đây là đồ ăn của Tề Nhạc...

Hai người hầu ở cuối video túm đầu Tề Nhạc gắt gao đè anh ta lên bàn ăn, bóp miệng ép buộc anh ta phải mở ra, một người hầu khác bưng đĩa cơm trộn máu kia nửa ngồi xổm trước mặt anh ta, động tác thô lỗ từng ngụm từng ngụm nhét cơm vào miệng Tề Nhạc.

Màn hình bật trở lại hình ảnh trang viên ban đầu, Hà Húc vẫn còn đang khiếp sợ không thể hoàn hồn. Cậu đờ đẫn tháo tai nghe xuống, run tay rút USB ra, cầm trong tay thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Không phải Tạ Thanh Dao nói đã đưa Tề Nhạc ra nước ngoài rồi? Vậy tại sao Tiêu Sách lại để Cố Khanh An cho cậu xem thứ này? Người bên trong rõ ràng chính là Tề Nhạc, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Hà Húc rất nhanh nghĩ đến vấn đề ngày đó Tạ Thanh Dao hỏi cậu, hắn hỏi mình có đem chuyện Tề Nhạc bị hắn đưa ra nước ngoài nói cho người khác biết hay không, có phải bắt đầu từ ngày đó Tề Nhạc đã mất tích?

Nếu như khi đó Tề Nhạc cũng đã mất tích, đến bây giờ ít nhất qua một tuần rồi, Tạ Thanh Dao sao còn có thể an ổn cùng cậu khanh khanh ta ta như vậy, chẳng lẽ không nên nhanh chóng chạy ra nước ngoài tìm người sao?

Hà Húc tạm thời không nghĩ ra điểm này, nhưng cậu cũng rất dễ để hiểu được Tề Nhạc là bị ai trói đi, có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy, ngoại trừ Tiêu Sách không có ai khác.

Hà Húc theo bản năng siết chặt di động, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đối với hiện trạng của Tề Nhạc cậu không đồng tình, nhưng cũng không thích nghe ngóng như Cố Khanh An nói, điểm chú ý của cậu thậm chí không ở trên người Tề Nhạc, mà là khẩn trương vì mình.

Một người khủng bố cực đoan như Tiêu Sách, hợp tác với hắn, mình rốt cuộc có mấy phần thắng để toàn thân nguyên vẹn trở ra?