Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 119




Trong đầu Hà Húc hiện lên vô số lời chửi rủa, nhưng đến bên miệng lại chỉ cười trả lời: "Ừ, tốt hơn nhiều."

Cái rắm.

Lại đưa mắt nhìn Tạ Thanh Dao rời khỏi văn phòng, Hà Húc quay lưng lại dùng sức cọ môi, thầm nghĩ Tạ Thanh Dao rốt cuộc học được những thứ không đứng đắn này từ đâu.

Thứ duy nhất có thể giải sầu là thuốc lá cũng bị tịch thu, Hà Húc chán đến chết ở trong phòng dạo một hồi, cuối cùng vẫn ngồi ở trước bàn.

Con người khi nhàm chán, sẽ phát hiện học tập cũng là một chuyện rất thú vị. Hà Húc chính là như thế, vừa rồi phiền muộn nhìn các loại lý luận còn làm cho người ta đau đầu kia, hiện tại nhìn lại dĩ nhiên cảm thấy rất thú vị, bất tri bất giác liền xem đến nhập thần.

Vốn ở trong lòng Hà Húc, loại cảnh giới "hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ" này đều là cách nói khoa trương của cổ nhân, không nghĩ tới có một ngày cũng sẽ ứng nghiệm trên người mình.

Điện thoại di động vang lên trên sô pha hồi lâu, Hà Húc cũng không chú ý tới, ngay cả Tạ Thanh Dao trở lại văn phòng lúc nào cậu cũng không phát hiện, chuyên tâm cúi đầu phân tích lý luận khô khan lại phức tạp, thẳng đến khi Tạ Thanh Dao ném điện thoại di động tới trước mắt cậu, mới giật mình ngẩng đầu.

Động tác ném điện thoại di động của Tạ Thanh Dao cực kỳ thô lỗ, Hà Húc lập tức ý thức được điểm không thích hợp, vội vàng nhặt điện thoại di động lên kiểm tra, màn hình sáng lên lại thình lình nhìn thấy tên Tiêu Sách..

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Hà Húc đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu có thời gian suy nghĩ cẩn thận, trước mắt cuộc gọi giữa cậu và Tiêu Sách còn chưa ngắt, Hà Húc suy nghĩ một chút liền cầm điện thoại đứng dậy nhận.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Sau khi cân nhắc, Hà Húc vẫn cảm thấy, thay vì chậm trễ loại nhân vật nguy hiểm như Tiêu Sách, cậu thà mạo hiểm chọc giận Tạ Thanh Dao.

Sau khi điện thoại được kết nối mấy giây cũng không có ai nói chuyện, Tiêu Sách đại khái cũng đoán được bên này rốt cuộc là tình huống gì, sau khi nghe được giọng nói của Hà Húc thì trêu tức cười cười, nhịn không được chế nhạo Hà Húc vài câu.

Hà Húc không có nhiều tâm tình nghe anh ta nói những lời vô nghĩa này, hạ giọng hỏi anh ta gọi điện thoại rốt cuộc có chuyện gì, đối phương cười khẽ hai tiếng, chỉ hỏi vài câu về tiến triển của chuyện kia, cũng không có việc gì quan trọng khác.

Kiên nhẫn cãi cọ với Tiêu Sách vài câu, mắt thấy sắc mặt Tạ Thanh Dao đã càng ngày càng kém, Hà Húc thức thời tìm cơ hội kết thúc cuộc gọi, cúp điện thoại xoay người, tự hỏi bản thân vài giây bây giờ nên nói cái gì đây.

"Ách... chỉ là, chúc mừng năm mới. "Hà Húc cười ngượng ngùng giang tay, chính mình nói ra lý do này cũng cảm thấy hoang đường, trừ phi Tạ Thanh Dao là kẻ ngốc đến kinh thiên động địa, nếu không ai sẽ tin cái cớ thối nát này.

"Em cùng Tiêu Sách quan hệ tốt đến trình độ này? Kẻ đem em đánh thành như vậy là ai em đã quên rồi? Tôi chưa từng nói với em nên cách loại người như Tiêu Sách xa một chút à!"

Không có gì bất ngờ xảy ra, Tạ Thanh Dao bộc phát.

"Ừ, không quên, đã từng nói. "Hà Húc thản nhiên trả lời từng câu, không hiểu sao lại thấy biết ơn bộ dáng cao cao tại thượng của Thanh Dao, nếu không phải vì hắn, cậu cũng sẽ không nhất thời xúc động đáp ứng đề nghị của Tiêu Sách, lại càng không liên quan đến Tiêu Sách," Nhưng tôi không muốn."

Chỉ là Hà Húc và Tề Nhạc tuyệt đối là hai người khác nhau, quyết định mà Hà Húc đã đưa ra, sẽ không bao giờ hối hận, lại càng không oán trời trách đất. Đều là người trưởng thành, cậu có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

"Em lặp lại lần nữa? "Tạ Thanh Dao đầu tiên là kinh ngạc, lập tức thái dương căng gân xanh, dĩ nhiên là đang hết sức đè nén cơn giận của mình.

"Tạ tổng, tôi chỉ là bạn giường của ngài, về phần tôi muốn qua lại với ai, là tự do của tôi phải không?" Hà Húc nhàn nhạt mỉm cười, "Huống chi tôi cũng không thấy uổng công, Tiêu tổng ít nhất đã cho tôi tiền, tôi cần gì phải tránh xa một người biết giữ chữ tín như anh ta chứ?"

Hà Húc đang châm chọc hắn, Tạ Thanh Dao không điếc không ngốc tự nhiên nghe ra được, lúc trước bởi vì Tề Nhạc, Hà Húc chịu không ít khổ, lúc này cậu oán giận như vậy, chính mình cuối cùng cũng đuối lý không có cách nào phản bác.

"Tiêu Sách không phải kẻ tốt lành gì, hắn nguy hiểm cực đoan như thế nào không phải thứ em có thể tưởng tượng được, tôi là sợ em ở cùng hổ bị lột da, chết cũng không biết chết như thế nào!"

"Chết thì chết, còn truy cứu nguyên nhân làm gì. "Hà Húc trở về trước bàn ngã vào ghế xoay, lười nhác dựa vào lưng ghế, giương mắt cười với Tạ Thanh Dao:" Tôi vốn cũng không sợ chết. Mà cũng không đúng, xác thực mà nói tôi không tham sống."

Người mới hơn hai mươi tuổi, há miệng dĩ nhiên chính là ý tứ "Sống đủ rồi". Tạ Thanh Dao từ trong mắt Hà Húc nhìn không ra một tia nói dối, chỉ có thể chứng minh trong lòng cậu đích xác chính là nghĩ như vậy, sống lưng không khỏi lạnh lẽo.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tạ Thanh Dao thử thấu hiểu suy nghĩ của Hà Húc, nhưng càng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, lại càng cảm thấy Hà Húc không dễ dàng gì. Gia đình như vậy, thân phận như vậy, cuộc sống như vậy, đổi lại ai sẽ cảm thấy bản thân sống rất tốt đây?

Hà Húc không chịu vạch rõ giới hạn với Tiêu Sách, đơn giản là vì tiền. Muốn đem Hà Húc triệt để kéo về, cũng chỉ có dùng tiền.

"Một tháng. "Tạ Thanh Dao bỗng nhiên mở miệng, như là hạ quyết tâm rất lớn," Thời gian một tháng, nếu như em có thể hoàn toàn phân rõ giới hạn với Tiêu Sách, tiền em nợ tôi liền xóa bỏ."

"Tiền nợ xóa bỏ bốn chữ này tôi thật sự đã nghe quá nhiều lần rồi, Tạ tổng, ngài cảm thấy tôi còn có thể tin sao?" Hà Húc cười khẽ, cũng không để trong lòng, Tạ Thanh Dao không phải lần đầu tiên mở loại chi phiếu khống này, cậu cũng không phải trẻ con làm sao có thể tin những thứ mờ mịt này nữa.

"Vậy em muốn như thế nào? Làm sao em mới có thể tin?"

"Rất đơn giản, để tôi thấy tiền tươi thóc thật đi."

Tạ Thanh Dao quyết tâm muốn Hà Húc và Tiêu Sách kết thúc, nghe xong trực tiếp xoay người trở về bàn làm việc, ấn điện thoại nội bộ gọi thư ký chuẩn bị mười triệu từ tài khoản cá nhân của hắn, trực tiếp gửi tới tài khoản của Hà Húc. *Hơn 35 tỷ nha bà con*

Loại giao dịch lớn này, thông thường là cần hẹn trước vài ngày mới có thể hoàn thành, nhưng Hà Húc không đến hai giờ đã nhận được tin nhắn thông báo biến động trong tài khoản ngân hàng.

Thật sự là mở rộng tầm mắt, nguyên lai chỉ cần có tiền thì muốn làm cái gì cũng được.

Lại đếm qua số "0" phía sau số "1", Hà Húc rơi vào trầm tư, nói thật cậu căn bản không thể tưởng tượng được Tạ Thanh Dao sẽ bởi vì một câu khiêu khích bình thường không có gì lạ này mà trực tiếp chuyển tiền.

Sớm biết như vậy, tại sao không kích Tạ Thanh Dao sớm hơn một chút?

"Bây giờ tiền đã đến, tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình không?"

Hà Húc thở phào nhẹ nhõm, lưu luyến thu hồi tầm mắt tắt điện thoại di động, cậu lớn chừng này, lần đầu tiên trong thẻ có một số tiền lớn như thế, nhưng cậu cũng biết, Tạ Thanh Dao có thể cho cậu, cũng có thể lấy đi.

Cậu chỉ có thể nghe lời, người ta là dao thớt cậu là thịt cá mặc cho người xâu xé mà thôi.

"Ngài cứ việc nói."

"Tôi sẽ không hạn chế em quá lâu, vẫn còn thời gian một tháng, trong vòng một tháng này em chỉ có thể làm tình nhân của tôi, không cho phép có bất cứ liên hệ gì với Tiêu Sách. Một tháng sau, muốn ở lại hay muốn đi, em tự mình quyết định."*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Nghe qua không có lý do gì có thể cự tuyệt, dù sao cậu và Tiêu Sách quấy cùng một chỗ bất quá cũng chính là vì tiền, hiện tại tiền đưa tới cửa không có lý do gì không cần.

Tình huống hiện tại thật giống như là một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt đã lâu, đột nhiên có một ngày chủ nhân mở lồng chim của nó ra, nhưng trước khi mở lồng đã bỏ thêm một bữa tiệc lớn xa hoa vào trong hộp thức ăn của nó.

Dù sao tự do đã ở trước mắt, không có lý do gì không lấp đầy bụng liền bay đi không phải sao?

"Được, quyết định vậy đi, đảm bảo ngài sẽ hài lòng."