Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 122




"Cắt! Tốt, rất hoàn hảo!"

Theo mệnh lệnh của đạo diễn, nhân viên ở đây nhao nhao thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, tản ra khỏi trung tâm cảnh quay, ai bận việc nấy.

Hà Húc vuốt tóc, cảm thấy tóc mình hơi dài. Năm trước vẫn bị các loại chuyện ràng buộc không được tự do, ngay cả xử lý tóc cũng không có thời gian, hơn nữa lấy thân phận của cậu, nếu muốn động vào tóc nhất định phải được Tạ Thanh Dao đồng ý.

Buổi tối vẫn là nói chuyện với Tạ Thanh Dao một chút đi... Hà Húc nghĩ, chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi, muốn bảo Loan Tụng lấy ly nước nóng cho cậu, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy bóng người.

Dù sao cũng không phải chuyện lớn, Hà Húc tìm không thấy thì không tìm nữa, tự mình cầm ly đi lấy nước nóng, mới đi được vài mét, Loan Tụng liền vội vã từ xa chạy tới.

"Húc ca Húc ca, anh mau theo em qua đây một chút."

Loan Tụng kéo cậu bỏ chạy, Hà Húc bối rối một chút lập tức hoàn hồn, vừa mơ mơ hồ hồ cùng cậu ta chạy vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Bên kia có hai vụ đánh nhau, anh mau qua đó xem!"

"Hả? Đánh nhau thì báo cảnh sát đi, tìm tôi có ích lợi gì......"

Bị Loan Tụng lôi kéo tới cửa, Hà Húc rốt cục mới thoát khỏi Loan Tụng, miễn cưỡng dừng lại gót chân.

"Tôi nói cậu a......"

Hà Húc còn chưa nói xong, chỗ rẽ bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hát, ngay sau đó một bóng người đẩy một xe thức ăn nhỏ cách đó không xa xuất hiện, mang theo ý cười chậm rãi đi về phía cậu.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật..."

Tiếng hát từ xa đến gần, Loan Tụng cũng đảo qua thần sắc lo lắng kích động vừa rồi, hào hứng hô lớn với cậu: "Húc ca, sinh nhật vui vẻ!"

Trong tiếng hát vang lên từ xa đến gần, Tạ Thanh Dao đẩy bánh ngọt dừng lại trước mặt Hà Húc, nhìn Hà Húc tươi cười ấm áp như gió xuân: "Sinh nhật vui vẻ."

Khác với hắn, Hà Húc nhìn tất cả những thứ trước mắt, nhưng không có bất kỳ phản ứng vui mừng nào, sắc mặt cậu dần lạnh đi, hờ hững nhìn những thứ này, nhẹ nhàng mở miệng: "Không phải sinh nhật của tôi."

Nghe nói Tạ Thanh Dao muốn chúc mừng sinh nhật Hà Húc, không ít người chủ động tới hỗ trợ hát mừng sinh nhật, nhưng bọn họ thì vui mừng mà nhân vật chính lại bày một bộ không cao hứng, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy Hà Húc ít nhiều có chút không biết điều.

Tạ Thanh Dao nghĩ Hà Húc sẽ cảm động rơi lệ, sau đó nhào tới ôm hắn, lại không nghĩ tới Hà Húc hoàn toàn không đi theo nội dung vở kịch của hắn, nhất thời lúng túng tại chỗ cũng không biết làm sao.

Vào ngày sinh nhật có người có thể hát chúc mừng sinh nhật cho mình, có người có thể tặng bánh ngọt cho mình, có người có thể nói với cậu "Sinh nhật vui vẻ", đây là chuyện Hà Húc mơ gần hai mươi năm cũng không thực hiện được.

Nhưng khi chuyện này xảy ra trước mắt, Hà Húc lại cảm thấy rất kháng cự. Hơn nữa đối phương là Tạ Thanh Dao, trong mắt Hà Húc đây cũng chỉ là mèo khóc chuột giả từ bi, ngẫu nhiên gặp phải chuyện xấu hổ của cậu, tự nhận là thần có thể cứu vớt cậu, tự cho là đúng lại rất buồn cười.

Kết quả sinh nhật đang yên đang lành náo loạn như vậy, Loan Tụng vội vàng nhảy ra hòa hoãn không khí, cười ở giữa đề nghị: "Đừng nói như vậy mà Húc ca, Tạ tổng cố ý chuẩn bị kinh hỉ cho anh, ngày tốt như vậy sao không chúc mừng chứ, anh nhất định là còn chưa quen, nếu không chúng ta trước tiên cầu nguyện thổi nến..."

"Một ngày xui xẻo như vậy, lại biến thành một ngày tốt lành?" Hà Húc vẫn lạnh lùng đứng đó, lúc nói lời này trên mặt mang theo vẻ tự giễu, "Huống chi sinh nhật của 'tôi' không phải là tháng mười một à, không đúng sao Tạ tổng?"

Tháng mười một là sinh nhật Tề Nhạc, mà sinh nhật của cậu là tháng hai, nhưng bắt đầu từ khi cậu đi theo bên cạnh Tạ Thanh Dao, cậu cũng chỉ trải qua sinh nhật của Tề Nhạc, Tạ Thanh Dao cũng không có mừng sinh nhật cho cậu, bây giờ là làm sao vậy, hồ đồ sao?

Người tham gia náo nhiệt ngửi được mùi dưa, nhao nhao vểnh lỗ tai chuẩn bị nghe thật kỹ, nhưng rất nhanh đã bị Loan Tụng ý thức được điểm ấy đuổi đi.

Chỉ còn hai người bọn họ mặt đối mặt, Hà Húc liền tự tại hơn nhiều, cậu lạnh nhạt nhìn Tạ Thanh Dao, muốn biết đối phương có thể đưa ra câu trả lời gì.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Không phải, cậu ấy là cậu ấy, em là em. Hôm nay là sinh nhật em, em nhắc đến cậu ấy làm gì?"

"Vậy tôi nói lại với anh một lần nữa, sinh nhật của tôi, là một ngày xui xẻo như vậy, tôi cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ. "Hà Húc cự tuyệt như đinh đóng cột, chỉ là cậu nói quá tàn nhẫn, hốc mắt lại hơi phiếm hồng.

"Đừng nói sinh nhật mình xui xẻo nữa, rõ ràng em rất muốn được chúc mừng sinh nhật một lần mà..."

"Ngày đó ở bệnh viện ngài nghe được phải không, cho nên 'hảo tâm' đến đây tổ chức sinh nhật cho tôi, có phải cho rằng tôi sẽ cảm động đến khóc rống lên hay không?" Hà Húc mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Tạ Thanh Dao, chậm rãi hỏi hắn: "Hôm nay là khởi đầu của tất cả thống khổ trong cuộc đời tôi, là khởi điểm của việc mẹ ruột bắt đầu hận tôi, đến tột cùng có cái gì đáng để chúc mừng, chẳng lẽ còn không xui xẻo sao?"

Tạ Thanh Dao không biết trả lời như thế nào, hắn thật sự là nghe xong cuộc đối thoại giữa hai mẹ con bọn họ ngày đó, mới ghi nhớ điều này trong lòng, nghĩ cho dù xem như bù đắp một lần tiếc nuối của Hà Húc cũng tốt, thỏa mãn nguyện vọng tổ chức sinh nhật cho cậu.

Đến lúc này hắn mới phát hiện, là hắn nghĩ sự tình quá đơn giản, cũng làm cho hắn vì sự ngu xuẩn của mình mà ảo não không thôi.

Thật ra điều Hà Húc muốn không phải là sinh nhật, mà là dụng tâm của Từ Phượng Chi đối với cậu mới đúng......

"Xin lỗi, là tôi không nghĩ đến cảm nhận của em..." Ngoại trừ xin lỗi, Tạ Thanh Dao không nghĩ ra mình còn có thể thế nào.

Lời xin lỗi của hắn cũng hoàn toàn làm cho Hà Húc tỉnh táo lại, bất luận Tạ Thanh Dao làm cái gì, thân là tình nhân cậu lại để cho kim chủ xin lỗi cậu, đó cũng là cậu thất trách.

Quan hệ của bọn họ cũng chỉ còn lại có một tháng, một tháng có thể đổi lại mười triệu, cậu không toàn tâm toàn ý hầu hạ Tạ Thanh Dao thì thôi, sao còn dám nổi giận với người ta?

Đạo lý này Hà Húc đều nghĩ thông suốt, nhưng hiện thực ở trước mặt, đối mặt với chuyện sinh nhật này cậu không thể kiềm chế bản thân.

Chỉ có một chuyện này, cậu không muốn ép bản thân mình nhân nhượng việc Tạ Thanh Dao nhất thời cao hứng, trái lương tâm đi bồi hắn vui vẻ.

Cho dù bởi vì chuyện này sẽ chọc giận Tạ Thanh Dao cũng không sao, cậu không biết tốt xấu cũng không phải lần đầu tiên, dù sao Tạ Thanh Dao cũng sẽ có phương pháp chỉnh cậu.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc trầm mặc đứng đó, không đáp lại lời xin lỗi của Tạ Thanh Dao, bánh ngọt trước mắt ngoài ý muốn chói mắt.

Đây là cái gì, thương hại cậu sao?

Đang lúc không khí bởi vì Hà Húc lâm vào trầm mặc mà giảm xuống điểm đóng băng, Tạ Thanh Dao nhận được điện thoại của thư ký gọi tới, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn cau mày ngắn gọn nói xong vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Hà Húc, giơ tay vòng qua cổ cậu một cái.

"Buổi tối tôi tới đón em."

Lúc Tạ Thanh Dao rời đi thì rất vội vã, Hà Húc suy đoán đại khái là có chuyện gì khó giải quyết, tuy rằng cậu không quan tâm, nhưng chuyện này đã cứu vớt cậu khỏi xấu hổ.

Hà Húc lại đưa mắt nhìn chiếc bánh ngọt không quá tinh xảo kia, khóe môi lại hiện ra một tia giễu cợt.

Sự khác biệt giữa thế thân và chính chủ, Tạ Thanh Dao thật sự thời thời khắc khắc đều làm cho cậu có thể tinh tường ý thức được. Cậu không thích, nhưng rốt cuộc cậu cũng nhìn ra đây chỉ là làm cho có lệ.

Hà Húc bưng bánh ngọt trên xe lên, chân không chút do dự đi về phía thùng rác trong góc tường, trực tiếp ném toàn bộ bánh ngọt vào trong dưới ánh mắt kinh ngạc của Loan Tụng.

"Húc ca, đang yên đang lành sao lại ném đi?"

"Thứ vô dụng không vứt đi, giữ lại để làm gì?"

*Về việc không thích ngày sinh nhật thì chúng ta giống nhau đó nha! Và không biết có phải trùng hợp không nhưng năm nào cứ ngày đó là tui xu cà na luôn, tâm trạng như rơi xuống đáy vực vậy. Dù sao cũng chỉ có mình tui nhớ tới thôi, à bây giờ có thêm một người nữa... ừm cũng không tệ lắm!*