Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 121




Lời này vừa nói ra, khách ở những bàn khác nhao nhao ném tới ánh nhìn, bồi bàn cũng nhíu nhíu mày, do dự hỏi: "Ngài xác định?"

"Không không, vừa rồi đùa thôi, hai phần thịt bò bít tết, năm phần chín, cám ơn. "Hà Húc vội vàng hòa giải.

"Không phải dạ dày em không tốt, không thể ăn sao? "Tạ Thanh Dao cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ thực lòng hỏi Hà Húc.

"Mấy năm nay không phải cũng ăn không ít sao, có thể ăn, có cái gì không thể ăn đâu."

Hà Húc cùng bồi bàn lặp lại một lần, sau đó sợ Tạ Thanh Dao lại bác bỏ vội vàng đẩy người đi.

Không có người ngoài ở đây, hai người lại nhìn nhau không nói gì, không khí không khỏi có chút vi diệu. Hà Húc xấu hổ kéo vạt áo, vắt hết óc tìm đề tài: "Cái đó, Tạ tổng muốn dẫn tôi gặp ai?"

"Sau này em sẽ biết."

"Ồ."

Được, thú vị ghê.

Thịt bò bít tết chín năm phần cũng không làm cho bọn họ xấu hổ quá lâu, được đem lên sớm hơn bọn họ dự đoán rất nhiều.

Hà Húc theo thói quen cầm chanh trên bàn lên, cắt xong rưới nước chanh lên thịt bò bít tết như thường lệ, sau đó ngước mắt cười với Tạ Thanh Dao.

Đã lâu không bắt chước Tề Nhạc, Hà Húc rõ ràng cảm giác động tác của mình cũng bắt đầu xa lạ, cậu cố gắng vắt sạch giọt nước cuối cùng trong chanh, sau đó xiên một miếng đưa vào miệng, mùi vị vừa chua vừa tanh xông thẳng tới ót, Hà Húc toàn lực duy trì quản lý biểu tình, lạnh nhạt nuốt miếng thịt xuống, ngẩng đầu mỉm cười trừng mắt nhìn Tạ Thanh Dao.

Nhưng đã quá lâu rồi cậu không ăn thứ gì lạnh lẽo như vậy, vẻ mặt hưởng thụ duy trì không bao lâu, Hà Húc liền nhướng mày, bỗng nhiên có cảm giác buồn nôn.

Hà Húc nhịn lại nhịn, bất quá sự khó chịu của cậu vẫn thông qua động tác biểu tình truyền ra ngoài, Tạ Thanh Dao thấy thế, vội vàng đứng dậy đỡ lấy cậu hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc cảm thấy mình sắp không kiềm chế được thứ đang dâng lên trong cơ thể, liền vội vàng đẩy Tạ Thanh Dao ra, nhanh chóng chạy về phía toilet.

Tuy nói cậu chỉ ăn một miếng thịt, nhưng thứ nôn ra không chỉ có thế. Hà Húc nôn đến trượt xuống chân tường, miễn cưỡng đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tạ Thanh Dao đã ở cửa chờ cậu.

Hà Húc xoa dạ dày, dạ dày nóng rát, cậu đáng thương nhíu mày hỏi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, có thể không ăn nữa không?"

Cũng không tệ, còn biết mình đang yếu thế.

Tạ Thanh Dao khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng sờ sờ trán Hà Húc, "Không ai ép em ăn cả..."

Mất hứng từ nhà hàng Tây đi ra, Hà Húc một đường đều có vẻ thấp thỏm, thẳng đến khi trở lại biệt thự của Tạ Thanh Dao, thấy Tạ Thanh Dao tự tay nấu mì ăn liền cho cậu, lúc này Hà Húc mới không thể tưởng tượng nổi nuốt một ngụm nước miếng, vụng trộm ở dưới ghế véo mình một cái.

Cái này cũng không nằm mơ, làm sao có thể phát sinh chuyện kỳ quái như vậy?

Hà Húc không hiểu thì không hiểu, nhưng đói cũng là đói thật, không có nhiều tinh lực đi nghiên cứu cái này, thành thật ngồi ở trước bàn, hai ba miếng đã ăn xong mì, đứng dậy tự giác rửa chén.

Rửa bát xong Hà Húc mới phát hiện ra, quay sang hỏi Tạ Thanh Dao đang chuyên tâm nhìn cậu làm việc: "Vậy anh ăn gì?"

Tạ Thanh Dao không trả lời ngay, hắn đứng dậy đi về phía Hà Húc, lấy chén còn ướt sũng từ trong tay cậu đặt sang một bên, áp sát Hà Húc từ phía sau ôm eo cậu, dùng sức ôm về phía trước mình.

"Ai......"

Trọng tâm đột nhiên dời đi, Hà Húc theo bản năng bắt lấy bả vai Tạ Thanh Dao, biểu tình kinh hoảng thành công chọc cười Tạ Thanh Dao, hắn nâng chân Hà Húc ôm cậu lên người, sau đó lại gần hôn khóe miệng Hà Húc.

Hà Húc dù sao cũng không phải là gà con mới ra đời, loại tín hiệu này đại biểu cái gì không cần nhiều lời. Hà Húc nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, khi Tạ Thanh Dao dời ra lại chủ động hôn lên.

Kể từ đó, trời đất ngập trong lửa, hai người từ bàn bếp hôn đến bàn ăn, lại từ bàn ăn hôn đến sô pha, cuối cùng mới lăn đến trên giường lớn mềm mại của Tạ Thanh Dao.

Bầu không khí đã đến đỉnh điểm, Hà Húc dùng hết sức tận chức tận trách tiếp nhận Tạ Thanh Dao, dần dần cũng có chút quên đi bản thân mình.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hai người toàn tâm toàn ý cho đến khi trời hơi sáng mới ôm nhau ngủ, Hà Húc mệt đến ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi, dựa vào ngực Tạ Thanh Dao ngủ rất say, Tạ Thanh Dao chợp mắt ngắn ngủi một lúc, cảm giác được Hà Húc ở trong lòng nhúc nhích liền không ngủ nữa.

Không biết Hà Húc mơ thấy cái gì, ở trong lòng hắn tuyệt không an phận, không bao lâu liền muốn động đậy. Tạ Thanh Dao mượn ánh bình minh bên ngoài cúi đầu nhìn người trong ngực, mặt mày thanh tú hết sức nhu hòa lại điềm tĩnh.

Tạ Thanh Dao đưa tay vuốt tóc Hà Húc, nghe tiếng hít thở của cậu không hiểu sao cảm thấy rất thỏa mãn.

Khuôn mặt trước mắt này cùng khuôn mặt trong trí nhớ kia đã không còn trùng khớp, yết hầu Tạ Thanh Dao khẽ nhúc nhích, người trong lòng này hắn quen thuộc đến từng tấc, mà người kia hắn lại ngay cả tầng da ngụy trang cũng không nhìn thấu.

Nhắc tới lại thấy châm chọc, sau khi mọi thứ qua hết, lúc này mới phát hiện có lẽ người nên quý trọng nhất đang ở bên cạnh.

Đổi lại trước kia, Tạ Thanh Dao thà rằng biến thành kẻ ngốc cũng sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, mà lúc này đây, hắn thừa nhận.

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười vô luận đã trải qua cái gì đều tươi sáng như ánh mặt trời của Hà Húc, muốn hắn làm sao nhẫn tâm đối với chính mình nói dối rằng hắn không có nửa điểm tình cảm đây?

Ôm Hà Húc mãi cho đến gần trưa, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

Hà Húc nghe thấy âm thanh giật giật lông mày, dần dần tỉnh táo lại, trong lòng Tạ Thanh Dao hơi bất mãn với tiếng chuông này, buông Hà Húc đen mặt đi xuống lầu, từ trên màn hình thấy được Loan Tụng vẻ mặt lo lắng.

Mở cửa thả người vào, sắc mặt Tạ Thanh Dao vẫn không tốt, Loan Tụng vừa bước vào cửa hắn liền hỏi cậu ta: "Sáng sớm tới đây làm gì?"

"? " Loan Tụng cảm thấy oan uổng, sắp mười một giờ rồi, còn sáng sớm gì nữa? Tính giờ kiểu gì không biết luôn?

Nhưng Loan Tụng nào dám nói thẳng ra miệng, trước mắt quan trọng nhất vẫn là nguyên nhân cậu ta tới đây. Loan Tụng đi hai ba bước đến trước sô pha nhặt điện thoại di động của Hà Húc lên, vừa mở khóa quả nhiên một loạt các cuộc gọi nhỡ hiện ra, đều là của cậu ta.

"Quả nhiên..." Loan Tụng lầm bầm, sau đó vội vàng trả lời Tạ Thanh Dao: "Hôm nay Húc ca sẽ quay một đoạn phim ngắn, cảnh đầu tiên, tôi đã đợi ở phim trường cho tới trưa cũng không thấy ai, gọi điện thoại cho Húc ca lại không có ai tiếp, không có biện pháp mới mạo muội tới quấy rầy ngài nghỉ ngơi..."

Được cậu ta nhắc nhở như vậy, Tạ Thanh Dao cũng hoảng hốt nhớ lại hắn quả thật tiếp nhận một thông báo như vậy của Hà Húc, hơn nữa nếu nhớ không lầm, ngày khai máy này cũng trùng hợp là một ngày rất đặc biệt.

Hà Húc sau khi bị đánh thức nằm ngơ một hồi, đầu cũng chậm nửa nhịp nhớ tới mình thật sự có lịch trình quay phim, giật mình từ trên giường nhảy dựng lên nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.

Lúc cậu xuống lầu Tạ Thanh Dao và Loan Tụng không biết đang nói thầm cái gì, thấy cậu xuống thì thanh âm liền ngừng.

Hà Húc không để ý nhiều lắm, tinh lực của cậu hiện tại toàn bộ đều để đi quay phim, dù sao cậu nhớ rõ nếu vi phạm hợp đồng sẽ mất mấy trăm vạn lận...

Mắt thấy thời gian sắp đến trưa, Hà Húc không khỏi nóng lòng vài phần, thúc giục Loan Tụng nhanh chóng đưa cậu đến phim trường.

Cậu hoàn toàn không thấy được, lúc Loan Tụng và cậu song song ra cửa, cậu ta làm thủ thế "OK" với Tạ Thanh Dao.