Sau khi Bạc Kha Nhiễm ra khỏi Thẩm gia, nhìn đến chiếc xe Nguyễn Lệ đã đậu ở trước cổng liền nhanh chóng mở cửa ngồi lên.
“Đi thôi, nhanh lên.’’
Vừa lên xe, cô liền nói với A Miên đang ngồi ở ghế lái.
Giọng nói của cô có chút run rẩy mang theo mấy phần cấp thiết, A Miên mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn theo bản năng đạp ga rời đi.
Khi chiếc xe đi một quãng, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô từ từ ngả người ra phía sau, dán lưng vào thành ghế mềm mại.
Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật vào ban đêm đang dần dần lùi lại, mím chặt đôi môi không nói một lời.
A Miên cùng Miumi ngồi ở phía trước không hẹn mà cùng nhau nhìn Bạc Kha Nhiễm phía sau qua chiếc gương chiếu hậu.
Mới vừa rồi Bạc Kha Nhiễm nhanh như một cơn gió leo lên xe, lại nói những lời đó cùng với A Miên, Nguyễn Lệ bây giờ mới kịp phản ứng lại.
Nhìn sắc mặt rõ ràng có gì đó không đúng của Bạc Kha Nhiễm lại liên tưởng đến những hành động của cô ấy vừa rồi, trong lòng cô mơ hồ dâng chút dự cảm xấu.
“Kha Nhiễm, em sao vậy?’’ Cô lần đầu tiên nói chuyện cẩn thận như vậy với Bạc Kha Nhiễm.
Ánh mắt vô thần của Bạc Kha Nhiễm lóe lóe, sau đó nhìn về phía cô.
“Em không sao?’’
Âm thanh khàn khàn, tăm tối.
Nguyễn Lệ càng thêm chắc chắn Bạc Kha Nhiễm nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô chỉ ăn cơm ở Thẩm gia, người nhà kia yêu quý cô ấy như thế, chẳng lẽ lại cho lại làm gì khiến cô ấy đau lòng sao?
Chuyện này là không thể, vậy rốt cuộc là tại sao…
“Kha Nhiễm, có chuyện gì em hãy nói cho chị nghe một chút.’’ Nguyễn Lệ nhẹ nhàng nói.
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, cuối cùng cũng chỉ nói:
“Thật sự không có chuyện gì đâu.’’
“Chị, em hơi mệt, khi nào đến sân bay gọi em nhé.’’
Nói xong, cô lại nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại, không còn nói một lời gì nữa.
Nguyễn Lệ biết tính tình của cô ấy nhưng bây giờ cô thực sự đang rất lo lắng.
Bạc Kha Nhiễm nói với cô rằng mình không sao, tuy nhiên cô lại nhìn thấy rõ ánh Lệ đang chực trào nơi đáy mắt u buồn ấy.
Làm sao có thể không có chuyện gì được?
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn gọi điện thoại cho Thẩm Dữ, nhưng Bạc Kha Nhiễm còn đang ở ngay trước mặt, cô cũng không thể trong tối ngoài sáng đánh vào mặt cô ấy được.
Qua mười phút, Bạc Kha Nhiễm vẫn duy trì tư thế ấy không nhúc nhích, Nguyễn Lệ cũng không thể đảm bảo rằng cô đã ngủ say, cho nên cuộc điện thoại này rốt cuộc vẫn không thể thực hiện được.
Cứ như thế, mãi cho đến khi đã đến khách sạn Giang Hoài.
“Các chị cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, em cũng đi nghỉ ngơi đây.’’ Bạc Kha Nhiễm xoay người nói với mấy người bọn họ.
Trên đường tới đây, các cô cũng nhận ra được Bạc Kha Nhiễm không vui vẻ cho lắm, bây giờ làm sao có thể yên tâm mà rời đi được.
Bạc Kha Nhiễm thấy bọn họ vẫn không có động tác gì, nghi ngờ hỏi:
“Mấy người sao vậy?’’
“Kha Nhiễm, em đừng như vậy, em như vậy bọn chị không yên tâm.’’ Nguyễn Lệ thành khẩn nói.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Bạc Kha Nhiễm, ngay cả thời gian trước bị dư luận mắng thảm hại như vậy, cô cũng chưa từng thấy cô ấy tỏ ra như bây giờ.
Bạc Kha Nhiễm cười cười.
“Em thực sự không sao mà, chỉ là… Chỉ là cùng với người lớn mâu thuẫn một chút, để em tự suy nghĩ một mình là ổn, bọn chị đừng lo lắng nữa.’’
“Hơn nữa ngày mai còn phải tham dự hoạt động, không ngủ đủ sẽ có quầng thâm đấy, mấy người mau trở về phòng mình đi.’’
Thái độ của Bạc Kha Nhiễm rất kiên quyết, mấy người Nguyễn Lệ cũng không còn cách nào chỉ có thể trở về phòng.
Đợi sau khi bọn họ đi khuất, Bạc Kha Nhiễm đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ đông cứng lại, rồi biến mất.
*
Khi Thẩm Dữ đáp chuyến bay đến Giang Hoài đã là hơn mười một giờ đêm.
Trên đường tới sân bay Ninh Hạ, anh đã gọi cho Bạc Kha Nhiễm không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
Từ lúc mới bắt đầu không có người nghe, đến bây giờ chỉ cần tiếng chuông vang lên thì đối phương lập tức tắt máy.
Trong lòng Thẩm Dữ tựa như có một tảng đá ngàn cân đè ép đến ngạt thở, cảm thấy cô cùng nặng nề.
Đã trưởng thành đến như thế này, đây là lần đầu tiên trong anh cảm thấy sợ hãi như vậy.
Anh sợ cô hiểu lầm, sợ cô không nghe anh giải thích, sợ cô không thèm quan tâm đến anh nữa.
Bởi vì anh thậm chí còn không biết được rốt cuộc phản ứng của cô sau khi nghe chuyện ấy là như thế nào.
Cho nên trong lòng mới mới sợ hãi.
Ngay khi nhận được điện thoại của bố thì anh đã hoảng loạn mất một lúc.
Anh hẳn nên nói chuyện này với cô sớm hơn một chút mới phải.
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm ngày mai có tham gia một hoạt động làm người phát ngôn ở Giang Hoài, cho nên anh ngay lập tức bàn giao tất cả các công việc còn lại cho Dương Cánh cùng Vương Lượng giải quyết rồi vội vã chạy tới đây.
Nhưng bây giờ anh lại không biết cô hiện tại đang ở tại khách sạn nào, cái này cũng là một chuyện rắc rối.
Một giây kế tiếp, anh đột nhiên nghĩ đến một người.
Anh thật sự là gấp gáp đến hồ đồ rồi, làm sao có thể quên mất chị Lệ cơ chớ, anh có thể gọi điện cho chị ấy mà.
Ngày khi Thẩm Dữ đang chuẩn bị gọi cho Nguyễn Lệ thì đúng lúc này lại nhận được một cuộc gọi của cô ấy.
*
Nghĩ đến sáng ngày mai còn phải tham gia hoạt động quảng cáo, Bạc Kha Nhiễm liền đi tắm, sau khi sấy xong tóc thì chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Khi cô đang chuẩn bị tắt chiếc đèn đặt cạnh giường thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc..’’
Động tác của Bạc Kha Nhiễm hơi ngưng lại một chút, xỏ dép vào bước về phía cửa ra vào.
“Ai vậy?’’
“Là chị.’’
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Nguyễn Lệ.
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái, đã trễ thế này, chẳng lẽ chị ấy còn có chuyện gì gấp sao?
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đưa tay mở cửa ra.
Tuy nhiên, sau khi cánh cửa được mở ra, người ở ngoài kia không phải là Nguyễn Lệ mà là Thẩm Dữ một thân bụi bặm.
Ánh sáng ngoài hành lang chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, những giọt nước mắt vẫn chực trào nơi đáy mắt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt liền rơi xuống.
Nguyễn Lệ thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành, cũng không cần ở lại đây thêm nữa, cô thức thời từ sau lưng Thẩm Dữ xoay người trở về phòng mình.
Có Thẩm Dữ ở đây, cô hoàn toàn yên tâm.
Ít nhất tối nay cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.
*
Bạc Kha Nhiễm để cửa cho Thẩm Dữ đi vào.
Vừa bước vào cửa, Thẩm Dữ ngay lập tức kéo cô ôm trọn vào trong lồng ngực của mình, trên người anh còn mang theo sự lạnh lẽo của bên ngoài.
Anh ôm thật chặt vòng eo thon thả của người con gái trước mặt như sợ cô sẽ tuột khỏi vòng tay của mình, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không đẩy anh ra, chẳng qua nước mắt càng rơi dữ dội.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.’’ Thẩm Dữ vừa nói lời xin lỗi vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
Anh đã từng nói, điều anh sợ nhất chính là nhìn người phụ nữ của mình khóc trước mặt anh.
Nhìn cô khóc thế này khiến trái tim anh vô cùng đau nhói.
Nhưng càng lau thì nước mắt của Bạc Kha Nhiễm càng rơi nhiều hơn.
“Nhiễm Nhiễm, em đừng khóc…’’
Lời nói của Thẩm Dữ còn chưa xong đã bị Bạc Kha Nhiễm hung hăng che kín đôi môi.
Cô dùng sức gặm cắn đôi môi của anh, không một chút do dự.
Bàn tay nhỏ bé lại đang cố gắng lôi kéo quần áo trên người anh cởi ra ngoài.
Thẩm Dữ cảm nhận được chút đau nhói từ đôi môi truyền đến, theo bản năng muốn giải thích cho cô hiểu rõ, nhưng lại bị cô chặn lại.
Bạc Kha Nhiễm một bên gặm nhấm, mút mát, một bên lạnh lùng nói:
“Thẩm Dữ, anh im miệng… Anh im miệng…’’
Thẩm Dữ bị cô khiêu khích trên dưới đến toàn thân bốc cháy, trong khoang miệng lúc này đều là hơi thở mềm mại nóng bỏng của cô, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng cao.
Ngoài trời đang đổ cơn mưa rào, những giọt nước mưa đánh vào mặt kính cửa sổ, phát ra âm thanh lộp bộp rõ ràng.
Nhưng bây giờ hai người trong phòng không ai còn có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Giống như một con thác dữ chảy xiết từ trên cao, không một tiếng báo trước đột ngột rơi xuống, nện xuống đáy sông sâu thẳm, cùng nhau hòa hợp làm một.
Cô dường như đang dạo bước lên đỉnh mây mù, đứng trên đó ngắm nhìn phong cảnh thơ mộng nhất, cũng ngã vào phù sa, trong mắt chỉ còn thấy sự một màu diễm lệ.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng con suối chảy róc rách, róc rách.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, cành lúc càng nhanh, tựa hồ như đang từ từ hòa quyện chung với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Bạc Kha Nhiễm đã không thể nào phân biệt rõ, rốt cuộc đâu là tiếng suối trong veo, đâu là tiếng mưa gió dữ dằn.
*
Cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm vào phòng tắm tắm lại một lần cho tỉnh táo, chỉ là lần tắm này có hơi lâu một chút.
Cô mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng vuốt ve ngón út mềm mại trắng nõn của cô: “Nhiễm Nhiễm, chuyện kia là anh không đúng, anh hẳn…”
Một ngón tay trắng tinh ấm áp đặt trên đôi môi anh, ngăn cản những lời nói sắp thoát ra khỏi miệng.
“Anh không cần nói, bởi vì bây giờ anh nói cũng vô dụng.’’
Nghe đến đây trong lòng Thẩm Dữ trầm xuống, anh lập tức xoay người đè Bạc Kha Nhiễm xuống dưới cơ thể to lớn của mình.
“Không phải…’’
“Em biết, em đều biết.’’ Bạc Kha Nhiễm đổi lại dùng bàn tay che miệng anh.
“Thật ra thì em đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể anh vì lý do gì kết hôn mới em em đều chấp nhận.’’
Thẩm Dữ muốn đem bàn tay của cô gỡ xuống, nhưng lại càng bị bịt chặt hơn.
“Anh không nên giải thích, em không thích nhất là người khác giải thích cùng em, bởi vì một khi giải thích có nghĩa là họ đã làm sai chuyện gì, em chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đừng làm như vậy.’’
“Thẩm Dữ, hiện tại cái gì cũng đã muộn rồi.’’
“Có những lời em chỉ nói một lần, anh nhớ cho thật kỹ.’’
Bạc Kha Nhiễm chăn chú nhìn thẳng vào ánh mắt anh, từng chữ từng câu nói:
“Em không quan tâm anh bị ai uy hiếp mới kết hôn với em, nhưng nếu anh đã kết hôn với em thì anh phải chịu trách nhiệm phải yêu em, phải cưng chiều em, phải đối tốt với em cả đời, là anh kéo em vào tình yêu này trước, cho nên em tuyệt đối sẽ không cho phép anh xoay người bỏ chạy, anh đừng nghĩ đến chuyện đó, cũng đừng nằm mơ, là anh trêu chọc em trước.’’
Thẩm Dữ nghe mấy câu đầu tiên của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng lạnh hơn phân nửa, nhưng những lời phía sau này khiến cho anh hoàn toàn sửng sốt.
Trái tim lạnh buốt bất chợt bùng cháy.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ ngây người của anh, buông lỏng bàn tay đang che đôi môi anh ra.
“Sao vậy, anh không đồng ý sao?’’
“Đồng ý, dĩ nhiên đồng ý.’’
Thẩm Dữ sao có thể không đồng ý chứ, anh còn sợ cô đổi ý nữa là.
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng.
“Anh đừng ở trên người em như vậy, gió lùa vào chăn, lạnh lắm.’’
Nghe được cô nói lạnh, Thẩm Dữ lúc này lập tức đè xuống, bao trùm trên người cô.
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chọc chọc vào anh, “Nặng.’’
Cô vừa dứt lời đã cảm giác được trời đất mù mịt.
Cô và Thẩm Dữ đã thay đổi vị trí cho nhau.
Bây giờ là cô đang nằm trên người anh, bàn tay nóng bỏng của anh đang nắm chặt lấy vòng eo cô.
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn đem gò má dán chặt lên lồng ngực trần trụi của Thẩm Dữ.
Lúc ấy khi vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến, cô ngây ngốc ở đứng ở nói đó, cảm giác như trong những ngày đông giá rét bị một chậu nước lạnh tạt vào trên người, lạnh lẽo tựa hồ như rơi vào trong hầm băng vĩnh cửu.
Cho nên cô mới chật vật chạy trốn.
Nhưng sau đó cô đã suy nghĩ sáng suốt, bất kể Thẩm Dữ ban đầu cưới cô vì điều gì, cô cũng chắc chắn một điều.
Cô yêu anh.
Trái tim của con người không phải làm từ sắt đá, Bạc Kha Nhiễm cô cũng chỉ là một người làm từ máu thịt, cũng có một tấm lòng mềm mại.
Thẩm Dữ đối với cô tốt như vậy, yêu chiều cô như vậy, sao cô có thể không biết.
Thử hỏi nếu như anh ấy không thật lòng yêu cô, làm sao có thể vì cô làm những chuyện như vậy, làm sao có thể ở trước mặt cô cưng chiều, dịu dàng, nhưng trước mặt người khác lại vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng.
Chắc chắn điều thứ hai là:
Anh càng yêu cô.
Ngay cả khi anh không yêu cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, một người đàn ông tốt như Thẩm Dữ, nếu bỏ lỡ, biết đi đâu mới tìm được người thứ hai?
Bạc Kha Nhiễm có chút mệt mỏi.
Mí mắt như muốn dính lại với nhau, nhất là sau khi nói rõ ràng cùng với anh, cô càng thêm buồn ngủ.
“Thẩm Dữ, em buồn ngủ.’’
“Ừ, ngủ đi.’’ Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm mơ mơ màng màng muốn đi vào mộng đẹp, cô dường như nghe được một người ở bên tai cô thì thầm.
Anh nói:
“Nhiễm Nhiễm, thật ra bất kể ông có uy hiếp anh hay không, anh cũng sẽ cưới em.’