Buổi trưa, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng lá cây, ẩn hiện dừng trên gò má người nọ,cô nghiêng đầu, mũ áo lông vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt,ngày thường chính là đôi mắt linh động mà lúc này lại đầy lười biếng. Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích. Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc.
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa. Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh. "Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt. "uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô. Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ.
Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao nhiêu lần, đừng có ngủ ở bên ngoài, giờ mới thấy lạnh đi?" Bạc Kha Nhiễm hướng cô cười cười, sau đó kéo cao khóa kéo áo lông vũ. Nguyễn Lệ ngồi thẳng người, gọi cô tới gần, mở miệng hỏi: "Em biết cung phi đi?" "Cung phi?"Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ. Sao có thể không biết?Cung Phi hiện tại là kịch bản nhà nhà đều tranh đấu nhau giành giật. Mà chủ nhân của kịch bản này, chính là đạo diễn kim bài của giới giải trí - Thẩm Dữ.