Editor: Saki
Ăn sáng xong, Trần Tự Chu cầm chìa khóa xe định đưa Minh Phù đi làm.
Minh Phù đứng dậy dọn dẹp bát đũa, nói: “Hôm nay em không đi làm, nghỉ một ngày.”
Trần Tự Chu dừng tay đang xoay chìa khóa xe, đi theo sau Minh Phù vào bếp, hỏi: “Với anh à?”
Lotus vốn đang nằm nhìn chằm chằm vào một chỗ không rõ nghĩ gì, nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn rồi cũng đi theo.
Nó ngồi xổm phía sau Trần Tự Chu, nghiêng đầu nhìn Minh Phù.
Minh Phù đáp “Ừm”, đặt bát đũa vào bồn rửa, khi quay lại, cô thấy một người một chó đứng bên cạnh, cùng nghiêng đầu nhìn cô.
Lời của Trịnh Nhan Hương tối đó bất chợt hiện lên trong đầu, ánh mắt của Minh Phù xoay hai vòng trên người một người một chó.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời nói đó không, cô càng nhìn càng thấy Trần Tự Chu và Lotus có gì đó giống nhau.
Bề ngoài trông đều khó gần, nhưng bên trong lại mềm mại.
Cũng đều quấn quýt cô.
Minh Phù mỉm cười, cúi xuống xoa đầu Lotus: “Nó đáng yêu quá.”
Có lẽ hiểu được Minh Phù đang khen, Lotus nhấc chân trước đặt lên vai cô, xê dịch đầu dí chóp mũi chạm vào mặt cô.
“?”
Trần Tự Chu nheo mắt, bám vào thân kéo Minh Phù lên ôm vào trong lòng, một tay đặt lên vai cô, nhìn Lotus từ trên cao, ngón tay khẽ chỉ vào nó: “Mày hôn gì mà hôn, đây là vợ tao.”
Minh Phù tựa lưng vào ngực Trần Tự Chu, người đàn ông hơi cúi xuống, môi anh ngang tầm tai cô, khi anh nói, Minh Phù có thể cảm nhận được sự rung động từ lồ ng ngực và hơi thở ấm áp của anh.
Vợ.
Trong phút chốc hoảng hốt một cái.
Khuỷu tay Minh Phù đẩy nhẹ ra sau: “Gì chứ, anh đừng gọi bậy.”
“Anh gọi bậy gì đâu, gọi vợ thì có gì sai, nếu em không thích nghe thế thì anh đổi cái khác.” Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Bà xã?”
Minh Phù lập tức lấy tay bịt miệng anh.
Ngay sau đó, lòng bàn tay cô cảm nhận được một thứ mềm mại, ẩm ướt li3m qua.
Đầu ngón tay cô đột nhiên cuộn tròn, còn chưa kịp rụt lại thì đã bị Trần Tự Chu nắm lấy, vòng qua cổ anh, rồi kéo cô lại gần.
“Nó hôn, anh cũng muốn hôn.”
Nói xong, anh cúi xuống hôn cô.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Lotus rất hiểu chuyện xoay người rời khỏi nhà bếp.
Mỗi lần hôn Minh Phù, Trần Tự Chu đều cắn nhẹ môi cô, không đau, chỉ hơi nhột.
Cắn xong anh ngậm môi cô nhẹ nhàng m út, rồi lưỡi anh tiến vào.
Lần nào cũng khiến Minh Phù bối rối không biết phải làm sao.
Chỉ có thể cùng anh đắm chìm.
Tiếng môi lưỡi quấn quýt phát ra những âm thanh nhỏ, khiến người ta không khỏi đỏ mặt và tim đập nhanh.
Minh Phù vòng tay sau cổ anh, vô thức luồn vào áo anh, chạm vào hình xăm ở đó.
Khi còn đi học, cô đã rất thích xương sống lưng nhô lên ở gáy Trần Tự Chu, thấy rất quyến rũ, bây giờ ở đó có hình xăm liên quan đến cô, cô lại càng say mê.
Hoàn toàn là dựa vào phản ứng bản năng sờ qua.
Động tác Trần Tự Chu cứng đờ, cắn nhẹ môi dưới của cô: “Em thích chỗ đó à?”
Lúc này Minh Phù mới phản ứng lại mình vừa làm gì, chậm rãi rút tay ra, nhưng bị Trần Tự Chu ngăn lại.
Giọng nói anh vừa lưu manh vừa xấu xa: “Thích thì cứ chạm, cả cơ thể anh là của em.”
–
Ra khỏi bếp, Minh Phù gọi điện xin nghỉ ở văn phòng luật, rồi về nhà lấy máy tính lại đây.
Cô ngồi xếp bằng trên thảm, đặt laptop lên đầu gối, mười ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Lotus vẫn như cũ nằm bên cạnh, đuôi quét qua quét lại trên thảm.
Khi Trần Tự Chu mang đ ĩa trái cây đã rửa sạch vào ngồi cạnh Minh Phù, anh vừa kịp thấy cô gõ xong dấu chấm cuối cùng, chuyển file sang định dạng PDF.
Nhìn thấy ba chữ “Thư luật sư” ở đầu trang, Trần Tự Chu nhướng mày, đặt cằm lên vai cô, cầm một quả cherry đưa lên miệng cô: “Há miệng nào.”
Minh Phù há miệng ngậm quả cherry vào, tay Trần Tự Chu cũng không rời đi, vẫn giữ dưới miệng cô.
“Nhả hạt ra.”
Minh Phù chú ý vào máy tính, vô thức làm theo lệnh của Trần Tự Chu, nhả hạt vào tay anh.
Anh ném hạt đi, lau tay, rồi ôm cô vào lòng: “Luật sư Minh đang giúp anh giải quyết vấn đề à?”
“Lộ Lộ nói rằng mấy tài khoản chuyên marketing này rất giỏi xuyên tạc, biến đen thành trắng, không làm gì chỉ khiến chúng càng lộng hành hơn, mạng không phải là nơi vô luật pháp, không phải cứ ngồi sau màn hình là muốn làm gì thì làm.” Minh Phù mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, trông không vui: “Hơn nữa họ vu khống, em không thích họ nói anh như vậy.”
Kẻ giết người gì chứ.
Hoàn toàn là bịa đặt, xuyên tạc sự thật.
Chưa hiểu rõ gì đã vội kết luận.
Ngồi sau màn hình thì không thể tưởng tượng được lòng dạ người khác đen tối thế nào.
Cư dân mạng ngày nay rất ghét người giàu, mong sao tất cả đều nghèo như nhau.
Kể từ khi có người phát hiện Trần Tự Chu sở hữu chiếc xe đua hàng chục triệu, vô số lời lăng mạ ồ ạt kéo đến, dữ dội chưa từng có.
Thậm chí có những kẻ tâm lý đen tối còn ghép ảnh Trần Tự Chu thành ảnh thờ.
Trần Tự Chu sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, vì thế anh luôn kiêu ngạo, không phải chuyện gì cũng để ý, tuy nhiên chuyện không hay như thế này là lần đầu tiên anh gặp phải, nói rằng những lời lẽ trên mạng hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh cũng không thực tế.
Nhưng bây giờ, thấy cô gái nhỏ tức giận đến vậy, còn bảo vệ anh trong lĩnh vực cô giỏi nhất, anh lại cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.
Đột nhiên anh nghĩ, bị cư dân mạng chửi cũng không phải là chuyện xấu.
Tuy nhiên, ý nghĩ này Trần Tự Chu đương nhiên không dám để Minh Phù biết, chỉ có thể âm thầm vui mừng trong lòng.
Trần Tự Chu ôm Minh Phù từ phía sau, tay nghịch ngợm bóp eo cô: “Anh nói chuyện này cũng khá chuẩn đấy chứ.”
Minh Phù đăng nhập vào Weibo bản web, tiện miệng hỏi: “Chuẩn gì?”
“Anh nói hồi cấp ba ấy, anh mà gặp chuyện gì, em sẽ che chở cho anh.”
Minh Phù bực mình véo tay anh: “Anh đúng là miệng quạ đen, nói linh tinh.”
Minh Phù nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn không thấy bất kỳ tin tức nào về vụ đánh nhau trên bảng hot search. Cô chỉ vào màn hình, quay sang hỏi Trần Tự Chu: “Anh trai anh đã gỡ hot search xuống rồi à?”
Trần Tự Chu nhìn thoáng qua: “Chắc vậy.”
Điện thoại reo lên, Trần Tự Chu lấy điện thoại, là tin nhắn từ Hoắc Nghiên Hành.
Anh ấy báo đã điều tra rõ ràng, là do Dương Minh giở trò.
Trần Tự Chu mang họ mẹ, do hồi nhỏ từng bị bắt cóc, nên nhà họ Hoắc luôn bảo vệ anh rất kỹ. Giới thượng lưu đều biết nhà họ Hoắc có hai người con trai, nhưng cậu con út chưa bao giờ xuất hiện trong các buổi tiệc tùng.
Nhiều năm qua Trần Tự Chu cũng không tham gia vào giới đó.
Vì vậy, việc Dương Minh không biết Trần Tự Chu là điều bình thường, dẫn đến vụ lùm xùm hot search hôm nay.
Nhà họ Dương cũng có thể coi là một gia đình khá giả ở thủ đô, nhưng so với nhà họ Hoắc thì không cùng đẳng cấp.
Nếu Dương Minh biết Trần Tự Chu là ai, dù có tám trăm lá gan, anh ta cũng không dám đưa Trần Tự Chu lên mạng.
Người đẹp trong lòng, Trần Tự Chu chẳng buồn quan tâm đ ến những chuyện rắc rối này, trực tiếp để anh trai giải quyết.
Minh Phù hiếm khi tỏ ra bướng bỉnh: “Gỡ rồi em vẫn phải gửi thư luật sư.”
Trần Tự Chu cười, véo nhẹ vào eo cô: “Gửi cho anh một bản, anh sẽ gửi cho anh trai, chắc là anh ấy cần đấy.”
Đội ngũ PR và pháp luật của Hoa Thần được coi là hàng đầu trong nước, nhưng thư luật sư do vợ mình tự viết vẫn có ý nghĩa hơn.
Minh Phù đáp “Ừm”, rồi gửi cho anh một bản.
Sau khi dặn dò Hoắc Nghiên Hành vài câu, Trần Tự Chu đặt điện thoại xuống, hỏi Minh Phù: “Là vì anh sao?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Minh Phù hiểu được.
Anh đang hỏi về việc cô học luật.
“Không hoàn toàn là vậy.”
Minh Phù vốn là người không có kế hoạch cho tương lai, không có chủ kiến và cũng không có sở thích đặc biệt, thành tích học tập của cô luôn đứng đầu chỉ vì theo cô, nhiệm vụ duy nhất của học sinh là phải học tốt.
Rất cứng nhắc, rất cố định.
Năm lớp mười hai, lớp học ngày nào cũng tràn ngập những chủ đề như sẽ thi vào đại học nào, chọn ngành gì. Mỗi lần nghe, Minh Phù đều đặt bút xuống, lặng lẽ nghe mọi người thảo luận.
Dường như ai cũng có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, có ngôi trường mơ ước, có ngành học yêu thích.
Còn cô dường như chẳng có gì.
Và cũng chưa từng nghĩ tới.
Thật ra trong một khoảng thời gian sau khi Minh Thành Đức qua đời, Minh Phù cảm thấy ngày mai và tương lai là những từ rất xa vời, nên cô cứ sống ngày nào hay ngày đó.
Sau khi kiểm tra kết quả thi đại học, cô không có cảm giác gì đặc biệt, cũng không biết chọn trường và ngành nào.
Cô cứ lần lữa mãi cho đến ngày cuối cùng của đợt đăng ký nguyện vọng, ngồi trước máy tính suốt cả ngày.
Thời gian đó, tinh thần cô không tốt, cô cắt đứt liên lạc với Từ Hân Vinh và rời xa Trần Tự Chu, xung quanh không còn ai để trò chuyện, cô rơi vào trạng thái im lặng kéo dài.
Có lúc cô ngồi thẫn thờ cả ngày.
“Sau này cậu làm luật sư cũng tốt, nói năng lưu loát.”
“Lỡ như mình có gặp phải kiện tụng, cậu có thể bảo vệ mình.”
Khi việc đăng ký nguyện vọng sắp hết hạn, hai câu nói này bất chợt hiện lên trong đầu cô.
Dù sao cũng không biết chọn gì, vậy thì chọn cái này đi.
Kết quả thi đại học của Minh Phù rất tốt, có thể vào bất kỳ trường nào và học bất kỳ ngành nào.
Cô chọn một trường ở miền Nam và đăng ký ngành luật.
Minh Phù cũng từng do dự, vì cô cảm thấy mình là người khá tiêu cực, ngay cả bản thân còn không lo nổi thì làm sao gánh vác được trách nhiệm của người khác.
Ngay sau đó, cô lại nhớ đến câu nói của Trần Tự Chu: “Con đường ấy, dù có đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm tiến lên.”
Con người luôn có xu hướng hướng về ánh sáng, dù rời xa nguồn sáng đó, vẫn không ngừng theo đuổi.
Cô thích sự thẳng thắn, tự do và phóng khoáng của Trần Tự Chu, mỗi lần ở gần anh, cô cảm giác như được mặt trời bao bọc.
Ấm áp và rực rỡ.
Không thể ở bên anh, vậy thì cố gắng trở thành người như anh.
Cũng coi như có điểm chung với anh.
Cho nên sau khi lên đại học, Minh Phù không hề nặng nề như cấp ba, tham gia các câu lạc bộ và các loại hoạt động, trao đổi với người khác nhiều hơn, nói lắp cũng từ từ được cải thiện.
Sau một thời gian dài, Minh Phù cảm thấy mình đã mở lòng hơn nhiều.
Tuy vậy, điều này không ngăn cản cô sau nhiều năm gặp lại Trần Tự Chu mà vẫn muốn gần gũi hơn với anh.
“Có lẽ em rất may mắn, mặc dù quan hệ gia đình hơi mỏng manh, nhưng từ sau đó, mỗi người mà em gặp đều rất tốt, như là Hương Hương, Lộ Lộ, các đồng nghiệp và giáo viên của em đều rất quan tâm đ ến em.”
Minh Phù không quay đầu lại, tìm đến tài khoản marketing đó và gửi đi lá thư từ luật sư, đồng thời cũng gửi cho người đăng ảnh thờ một bản sao.
Cô nhếch môi, giọng nói từ từ: “Còn có anh nữa, anh còn tốt với em hơn.”
Anh sẽ vì cô mà ra tay đánh nhau, sẽ để ý tại sao cô không còn mặc váy nữa, đặt cô ở vị trí quan trọng như tín ngưỡng của anh, thậm chí còn cao hơn, sẽ nói với cô rằng ở bên anh, cô luôn đúng, sau đó nói rằng ở trước mặt anh, cô có thể luôn là chính mình.
Trần Tự Chu nắm chặt lấy eo cô, dán vào vai cô: “May mắn là anh, gặp được em là số mệnh anh tốt.”
Minh Phù quay đầu, chủ động hôn anh một cái, lại lặp lại những lời cô nói trên bàn ăn: “Cảm ơn anh.”
Trần Tự Chu nhìn cô: “Lần này em lại cảm ơn điều gì?”
Minh Phù tươi cười bổ sung: “Cảm ơn anh đã thích em.”
Người đời đều yêu những khoảnh khắc đỉnh cao trong cuộc đời em, yêu em trong sự thanh thoát và tinh tế.
Họ muốn em nghe lời, muốn em rửa sạch bề ngoài để tỏa sáng, chỉ có anh yêu em với linh hồn phức tạp, nặng nề và những nỗi buồn không vui.
Hôn lên vết thương của em, linh hồn cô độc và ngang bướng, hôn quá khứ trong sạch và u ám của em.
Hôn em như thần linh, trao trọn trái tim cho mặt trăng.
Hôn em, cả nỗi đau lẫn h@m muốn say đắm.
Vì vậy, cảm ơn anh đã thích em.
Bao dung cho quá khứ của em, lấp đầy những thiếu vắng sau này.
Chấp nhận tính cách kỳ lạ và khó chịu của em.
Chỉ như vậy, em mới trở nên tốt hơn như ngày hôm nay.
–
Tiếp xúc thân mật với người mình thích giống như sẽ nghiện, một ánh mắt đối diện cũng rung động khó chịu đựng.
Khi được Trần Tự Chu hôn lần nữa, trong lòng Minh Phù khẽ thở dài.
Tuy rằng hơi xấu hổ, nhưng cô phải thừa nhận, cô thật sự rất thích Trần Tự Chu chạm vào.
Đặc biệt là lúc này, khi cô bị anh ôm chặt vào lòng, mọi thứ xung quanh im lặng tĩnh mịch, mang đến cho cô cảm giác như thế giới này đã từ lâu lắm rồi.
Đào Lộ là người thật sự có thể phóng tên lửa, đôi khi cô ấy thường nói đùa với Minh Phù về những đoạn trích màu sắc trên mạng.
Có một câu nói như thế này —
Khi chàng trai hôn môi còn chính xác hơn cả định vị GPS.
Sau khi trải nghiệm trực tiếp, Minh Phù hoàn toàn đồng ý với câu này.
Cô bị Trần Tự Chu làm đỏ mặt tới mang tai, lúng túng và mông lung, thậm chí chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy bóng dáng tay anh đang giữ trước ngực cô.
Đàn ông đều có thói hư tật xấu, Minh Phù càng ngại ngùng thì Trần Tự Chu càng trở nên táo tợn hơn, anh lại gần tai cô, giọng nói khàn khàn, đùa giỡn mở miệng: “Cục cưng thật mềm.”
Cô gái nhỏ thật sự rất gầy, vòng eo mảnh như vậy một tay anh đã có thể quấn qua được, nhưng ở những chỗ cần có thịt thì không hề thiếu.
Nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, không gian phòng khách tràn ngập bầu không khí ám muội.
Âm thanh chuông điện thoại bất ngờ vang lên của Minh Phù phá vỡ không gian dịu dàng này.
Cô đẩy nhẹ Trần Tự Chu: “Có điện thoại… đừng.”
Trần Tự Chu bất mãn khi bị gián đoạn, tức giận nói ra hai chữ: “Đừng quan tâm.”
“Không được.” Minh Phù lấy tay anh để trong áo cô: “Đừng làm nữa.”
Trần Tự Chu chấp nhận rút tay ra, anh muốn chỉnh sửa lại chiếc áo cho cô, kết quả cô gái nhỏ lại nhanh hơn.
Cô bò dậy từ trên người anh, sau đó đưa tay phía sau và chỉ mất hai, ba giây để cài lại chiếc cúc.
Ánh mắt Trần Tự Chu thẳng thừng dừng lại ở chỗ tròn trịa vừa được cài lại, đầu lưỡi li3m nhẹ khóe miệng.
“Lưu manh.” Minh Phù vội lấy tay che mắt anh lại: “Đừng nhìn nữa.”
“Được, không nhìn.” Trần Tự Chu kéo tay cô xuống, ôm cô trở lại vào lòng. Trước khi Minh Phù kịp phản kháng, anh đã đưa điện thoại cho cô: “Nghe điện thoại của em đi, để anh ôm em một chút.”
Ban đầu Minh Phù có ý từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô ngay lập tức vuốt màn hình để nhấc máy.
“Gia Tuệ, có chuyện gì vậy —”
“Là chị luật sư phải không?”
Một giọng nữ run rẩy vang lên từ điện thoại, không phải là giọng của Lý Gia Tuệ mà Minh Phù quen thuộc.
Minh Phù đột nhiên nhíu mày mạnh, giọng nói trầm xuống: “Chị đây, có chuyện gì vậy?”
“Gia Tuệ cậu ấy, bây giờ cậu ấy, em là bạn của Gia Tuệ, cậu ấy đang ở trên mái nhà của trường chúng em…”
Vì sợ hãi và căng thẳng cực độ, cô gái nói chuyện lộn xộn, nhưng cũng đủ để truyền đạt rõ ràng.
“Chị sẽ lập tức đến ngay.”
Minh Phù đứng dậy từ lòng Trần Tự Chu, vội vã bước đi ra cửa.
Trần Tự Chu đứng ngay bên cạnh, đương nhiên nghe được từ đầu đến cuối, anh nắm chặt cổ tay Minh Phù: “Anh đi với em.”
“Được.”
Trên đường đi, Minh Phù liên tục giữ liên lạc với bạn của Lý Gia Tuệ, yêu cầu cô bé cập nhật tình hình của Gia Tuệ liên tục.
Cô cũng hiểu được khái quát về sự việc từ cách kể đứt quãng của cô bé.
Minh Phù lo ngại sự việc này có thể ảnh hưởng đến cô bé, vì vậy sau đó cô đã thuê một bác sĩ tâm lý để giúp cô bé ấy giải tỏa, mỗi tuần đều đưa cô bé đi một lần.
Trong thời gian này, nhờ sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý và tính cách mạnh mẽ của bản thân, cô bé ấy đã từ từ vượt qua bóng tối của sự việc.
Nhưng chỉ vài ngày trước đó, cô bé đột nhiên nhận được một tin nhắn ngụ ý tình d*c rất mạnh mẽ.
Cô bé ấy không đáp lại, cũng không nói với Minh Phù.
Bởi vì cô bé cảm thấy Minh Phù đã giúp đỡ mình rất nhiều, chỉ là nhận được một tin nhắn nhỏ nhặt như vậy nên cô bé không muốn làm phiền Minh Phù thêm.
Sự im lặng của cô gái nhỏ ngược lại càng làm cho đối phương càng kiêu ngạo hơn.
Từ một ngày một tin nhắn đã trở thành mỗi ngày cả chục tin.
Cho đến cuối cùng, hắn còn gửi cho cô bé một bức ảnh chụp màn hình video giám sát, đó là hình ảnh cô gái nhỏ bị đàn ông dắt vào phòng khách sạn.
Có lẽ là hình ảnh được camera giám sát ở hành lang khách sạn chụp được.
Nhưng trên bức ảnh, chỉ có Lý Gia Tuệ lộ ra toàn bộ khuôn mặt, còn người đàn ông thì che kín kín bằng mũ lưỡi trai.
Khi đó đang là tiết học thể dục, Lý Gia Tuệ nhìn thấy bức ảnh, mặt cô gái nhỏ trắng bệch một cách đột ngột.
Làm rơi điện thoại xuống đất.
Người bạn đồng hành bên cạnh cô gái nhỏ là cô gái gọi điện cho Minh Phù hôm nay.
Cô gái tên là Dương San, ngồi cùng bàn với Lý Gia Tuệ, hai người có mối quan hệ rất tốt.
Chuyện bị xâm hại, ngoài cha mẹ của Lý Gia Tuệ ra chỉ có Minh Phù biết, cô gái không nói với bất kỳ ai xung quanh, ngay cả Dương San cũng không nói.
Cô gái sợ Dương San biết chuyện sẽ ghét cô ấy, cho rằng cô ấy bẩn, cho rằng cô ấy ghê tởm.
Cho đến ngày nhận được bức ảnh đó, Dương San thấy Lý Gia Tuệ phản ứng quá mức nên lấy điện thoại của cô để xem một cái.
Rồi cô ấy mới biết Lý Gia Tuệ đã trải qua điều gì.
Dương San không có bất kỳ thành kiến nào với Lý Gia Tuệ, ngược lại rất thương cô ấy.
Lý Gia Tuệ cũng đã kể về sự tồn tại của Minh Phù cho Dương San, Dương San đã yêu cầu cô ấy nên nói chuyện với Minh Phù về vụ việc này.
Nhưng chưa kịp kể, trường học đã bắt đầu lan truyền tin đồn, nói rằng Lý Gia Tuệ đã đi cùng một người đàn ông vào khách sạn và có hành vi không đúng mực trong cuộc sống riêng tư.
Cô ấy luôn là học sinh giỏi trong mắt các giáo viên, vì vậy bất kỳ điều tốt đẹp nào xảy ra trong trường học, giáo viên luôn nghĩ đến cô đầu tiên.
Gần đây, trường học đang tiến hành bình chọn học sinh ba tốt cấp thành phố, lời đồn lan truyền, Lý Gia Tuệ đã bị các giáo viên và hiệu trưởng liên tiếp triệu tập để nói chuyện.
Dù có giải thích thế nào đi nữa, trường học cuối cùng cũng rút bỏ tư cách được bầu chọn của cô ấy.
Với một cô gái nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi, dù tính cách có mạnh mẽ thế nào cũng không chịu được những đòn đau liên tiếp, huống chi gia đình cô ấy lại lạnh nhạt với sự việc này.
Cho nên đó là lý do cuộc gọi điện hôm nay.
Hai ngày trước, sau khi nhận được kết quả giám định DNA, Minh Phù đã gửi một bản fax cho cảnh sát quen biết, ngày hôm sau lại gửi tài liệu gốc báo cáo giám định.
Vì Lý Gia Tuệ bị người ta chuốc thuốc rồi xâm hại, cô không biết người đó trông như thế nào, là ai, không thể cung cấp thêm thông tin hữu ích.
Ngày Minh Phù cùng Lý Gia Tuệ đến đồn cảnh sát trình báo, lực lượng chức năng đã nhanh chóng cử người đến khách sạn trích xuất camera an ninh. Tuy nhiên, không may là hệ thống camera của khách sạn đã bị hỏng vào ngày hôm sau, tất cả video ghi hình trước đó đều bị xóa sạch, cho nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào báo cáo xét nghiệm DNA, mới có thể tiến thêm một bước xác định nghi phạm.
Sau khi tỉnh dậy trong khách sạn, cô ấy không ngay lập tức báo cho cảnh sát. Sau đó, khi Minh Phù dẫn cô ấy đến đồn cảnh sát, phòng khách sạn đã được dọn dẹp và không thể lấy được vân tay nghi phạm để so sánh với cơ sở dữ liệu vân tay của đồn cảnh sát, do kho DNA toàn dân chưa hoàn thiện, việc xác định nghi phạm sẽ mất một chút thời gian.
Không ngờ là đã xảy ra sự việc này trước khi xác định được nghi phạm.
Nhưng nhờ có bức ảnh đó, việc điều tra trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Có thể nói là nghi phạm không đánh mà khai.
Trần Tự Chu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, không nói gì, chỉ đưa tay qua và nắm lấy tay cô. Lúc đi ngang qua ngã tư vừa đúng lúc đèn đỏ, anh không dừng lại mà giữ nút còi liên tục và đạp ga mạnh để vượt qua.
Trường của Lý Gia Tuệ không quá xa từ Thiên Thông Uyển, Trần Tự Chu lái xe nhanh, nhanh chóng đến được trường học.
Có lẽ là do trường đã báo cảnh sát, cổng trường mở toang ra, xe chạy vào và đến trước tòa nhà Khoa học Kỹ thuật, chưa kịp dừng hẳn, Minh Phù đã đẩy cửa xe rồi xuống xe.
Ở đó đã có một đám người, Minh Phù đẩy người đông đúc.
Tòa nhà Khoa học Kỹ thuật không cao lắm, chỉ năm tầng.
Lý Gia Tuệ đứng ở tầng cao nhất, nhìn từ dưới lên, thật nhỏ bé.
Minh Phù cảm thấy tim mình như nhảy lên, lưng đột ngột toát ra lớp mồ hôi lạnh: “Gia Tuệ! Đừng nhảy, chị đến rồi.”