Yêu Chậm

Chương 23




Editor: Saki

Minh Phù ăn rất chậm, hai tay nắm bánh mì nhai từng miếng, má phồng lên, không nói lời nào, như một chú sóc lặng lẽ dễ thương.

Bánh mì vừa ăn xong, một bàn tay thon dài cầm hộp sữa cắm sẵn ống hút từ bên cạnh đưa qua.

Minh Phù nhận lấy, túi trống tay bên kia bị người đối diện rút đi.

Toàn bộ hành động tự nhiên và trôi chảy, như thể đã làm vô số lần.

Minh Phù cảm thấy hơi lay động trong lòng, ngậm ống hút uống một ngụm sữa, rồi mới nhớ mình chưa hỏi cậu hôm nay đi đâu.

“Chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

“Ban đầu muốn đưa cậu đi công viên giải trí, chẳng phải cậu bảo hồi nhỏ không có cơ hội đến đấy sao.” Trần Tự Chu quan sát trang phục hôm nay của cô một lúc, rồi nhanh chóng rời mắt, nhìn thẳng về phía trước: “Nhưng váy của cậu hình như không tiện lắm.”

“Cũng đi được.” Minh Phù nói: “Mình mặc, quần rồi.”

“Được, vậy thì vẫn đi đến chỗ đó.”

Thung lũng Hoan Lạc ở phía Đông vành đai thứ tư, khoảng cách từ trường không gần cũng không xa.

Trong ngày làm việc, phố xá thủ đô đông người đi lại, xe cộ tấp nập, đến ngày nghỉ lễ cũng không yên, khắp nơi đều là xe cộ ra ngoài chơi cuối tuần.

Để phòng tắc đường, Minh Phù và Trần Tự Chu chuẩn bị đi tàu điện ngầm.

Chàng trai cao ráo, vai rộng, mặc áo T-shirt trắng rộng rãi phối với quần jean rách sáng màu, trông sạch sẽ sáng sủa nhưng có chút nghịch ngợm, đồng hồ trên cổ tay lại thêm vẻ trẻ trung, một bên vai đeo một chiếc ba lô nhỏ của nữ.

Cô gái đi bên cạnh thắt tóc búi cao, dáng người cao ráo, đường cong cổ vai rất đẹp và mượt mà, đứng cạnh chàng trai trông lại khá mềm mại nhỏ nhắn.

Hai người mua vé vào ga, suốt đường đi liên tục có người liếc nhìn họ.

Khác với ánh mắt dò xét của người trong trường, người đi đường nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, Minh Phù không cảm thấy không được tự nhiên mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Trên tàu điện ngầm đông người, không có chỗ ngồi trống.

Hai người đứng tìm chỗ đứng, Minh Phù nắm tay vào thanh vịn bên cạnh để đứng vững, Trần Tự Chu đứng phía sau cô, tay nắm lấy tay vịn treo trên cao, vì dùng lực, gân xanh trên cổ tay hơi nhô ra.

Mặc dù trên tàu có mở điều hòa, Minh Phù vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Trần Tự Chu truyền tới.

Không nóng, nhưng rất gần gũi.

Từ phía sau tràn tới, như ôm lấy cô vào lòng.

Các ngón tay nắm lấy thanh vịn trắng bệch, tim Minh Phù bắt đầu đập nhanh dần.

Bọn họ đứng cạnh cửa, tàu điện ngầm tiến về phía trước, vào đường hầm, trên cửa sổ phản chiếu bóng của cô và Trần Tự Chu.

Cô nhìn từ bàn tay lơ lửng của cậu dần dần lên trên, đến khi ánh mắt chạm vào gương mặt sáng rực của thiếu niên, cô bỗng dưng sửng sốt.

Khóe miệng cậu nở nụ cười, mắt nhìn xuống, nhìn bóng cô trên cửa kính, như đã đợi từ lâu.

Khi cô chưa nhìn về phía cậu, ánh mắt cậu đã luôn dừng lại trên người cô.

Minh Phù hoảng hốt cúi đầu xuống.

Tai cô có một luồng hơi ấm, tiếng nói quen thuộc vọng xuống: “Quay đầu lại, nhìn mình đi.”

Minh Phù nghe theo mệnh lệnh theo bản năng.

Môi như chạm vào thứ gì đó.

Gương mặt chàng trai gần sát, mắt cô khó tập trung, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Một lúc sau, cô mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, bước một bước dài về phía trước, kéo xa khoảng cách giữa cô và Trần Tự Chu.

“Cái cậu này!”

Một tay Trần Tự Chu đút túi, cười mãn nguyện và thản nhiên, biết rõ còn cố hỏi: “Cái cậu này làm sao?”

Minh Phù thật sự sắp bị cậu làm cho tức chết rồi.

Sao cậu có thể thản nhiên hỏi câu đó vậy chứ?

Cô mở miệng, nghẹn lời một lúc lâu mà không biết nói gì, cuối cùng đành ngậm miệng, xoay người đối diện với cửa xe.

Nhìn bóng dáng núp trong góc, Trần Tự Chu chậm rãi đứng thẳng người, khi thấy đôi tai đỏ ửng của cô, khóe miệng cậu càng cong lên vui vẻ.

Cauy đưa tay kéo Minh Phù: “Lại đây, dựa vào đó không lạnh à?”

Minh Phù tránh tay cậu, hơi quay đầu lại, giọng nói xấu hổ và giận dữ: “Cậu đừng, đừng đụng vào mình!”

“Mình —”

Trần Tự Chu chỉ vừa nói được một từ thì bị Minh Phù ngắt lời gấp gáp: “Cậu, cậu mà nói nữa, mình sẽ, xuống xe ngay!”

“…”

Được thôi.

Cậu ngậm miệng.

Do sự cố trên tàu điện ngầm, suốt cả chặng đường Minh Phù không nói với Trần Tự Chu câu nào, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị không thể tả.

Ngay cả khi đã xuống tàu điện ngầm, Minh Phù vẫn không để ý đến Trần Tự Chu.

Họ xuống ở một trạm chuyển, người đông đúc, Trần Tự Chu sợ Minh Phù bị lạc nên muốn nắm tay cô.

Vừa mới giơ tay lên, cô gái nhỏ đã bước sang một bước, nhanh đến nỗi cậu không kịp phản ứng.

“?”

Cô có phản ứng quá nhạy cảm với cậu hay sao?

Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cậu, nên cậu không thể tức giận, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Mình không có ý gì đâu, đông người quá, mình nắm tay cậu để không bị lạc thôi.”

“Không cần.” Minh Phù từ chối: “Không bị lạc đâu.”

“…”

Cậu thật sự chọc giận cô gái nhỏ rồi.

Trần Tự Chu đành gãi đầu, nhượng bộ: “Vậy cậu đi trước, mình sẽ theo sau.”

Minh Phù cảnh giác liếc nhìn cậu, đi từng bước tiến về cổng ra.

Trần Tự Chu: “…”

Cậu thật sự không có cách nào với cô.



Khi vào công viên giải trí, ở cửa có bán bóng bay khí hidro với nhiều hình dạng hoạt hình, xung quanh có vài đứa trẻ.

Một cậu bé nắm tay một người phụ nữ, chỉ vào quả bóng: “Mẹ, con muốn quả bóng đó.”

Đồ trong công viên giải trí rất đắt, bóng bay hidro bán ngoài giá 9.9 tệ một túi, còn có bơm kèm theo, nhưng ở đây bán đến 50 tệ một quả.

Phụ huynh thì thực tế, món này mua về không có ích gì, chỉ tốn tiền vô ích.

Người phụ nữ nói dối: “Bóng bay là thứ con gái mới thích, con là con trai mà.”

Cậu bé bĩu môi: “Vậy được rồi ạ.”

Trần Tự Chu chưa kịp dỗ Minh Phù, nhìn thấy quả bóng này, nghĩ là cơ hội tốt, liền tiến đến nhìn một chút: “Ông chủ, cho tôi quả bóng hình sóc chuột kia.”

“Được rồi.”

Ông chủ lấy quả bóng bay hình sóc chuột đưa cho anh.

Cậu bé vừa bước đi được vài bước, quay lại nhìn thấy Trần Tự Chu mua bóng, không hài lòng: “Mẹ, anh trai kia cũng mua bóng, anh ấy không phải con trai sao?”

Trần Tự Chu: “?”

“Không phải đâu.” Người phụ nữ thấy Trần Tự Chu nhìn sang, vội bịt miệng cậu bé, mỉm cười xin lỗi cậu, rồi cúi đầu nói với cậu bé: “Anh trai mua cho người khác đấy.”

Cậu bé: “Người khác là ai ạ?”

Người phụ nữ: “Chắc là bạn gái của anh trai.”

Cậu bé tò mò hỏi: “Bạn gái là gì ạ?”

Chưa kịp trả lời, Trần Tự Chu đã bước tới.

“Là người mà anh trai thích.” Trần Tự Chu ngồi xuống ngang tầm mắt với cậu bé: “Nhóc con, giúp anh một việc được không? Anh tặng em quả bóng này.”

Minh Phù vừa từ nhà vệ sinh đi ra, một cậu bé đã chạy đến, đứng trước mặt cô, ngước lên nhìn cô, giơ quả bóng trong tay: “Chị ơi, đây là quả bóng anh trai tặng chị, anh ấy nói anh ấy làm chị giận không dám tặng đồ cho chị, nhờ em đưa cho chị, chị có thể đừng giận anh ấy nữa được không? Anh ấy nói nếu chị không giận nữa, anh ấy sẽ tặng em một quả bóng hình Ultraman.”

Cậu bé nói nhanh như súng liên thanh, sợ quên mất lời, nói xong còn thở hổn hển.

Minh Phù ngơ ngác một lúc, rồi phản ứng lại, ngồi xổm xuống, nhận lấy quả bóng: “Cảm ơn em.”

Cậu bé chưa quên nhiệm vụ của mình: “Chị có còn giận anh trai không?”

Minh Phù lướt qua cậu bé và nhìn về phía sau.

Trần Tự Chu đứng cách đó hai bước, mỉm cười nhìn cô.

Cô lắc đầu: “Không giận nữa.”

Trần Tự Chu lập tức bước tới: “Đây là cậu nói đấy nhé, có nhân chứng ở đây, cậu phải giữ lời, đừng đến lúc cậu bé đi rồi lại lật lọng.”

Cậu bé gật đầu phụ họa: “Đúng rồi! Phải giữ lời!”

Minh Phù bị hai người làm cho bật cười: “Không đâu.”

Mắt cậu bé sáng lên, quay sang nhìn Trần Tự Chu: “Anh ơi, quả bóng Ultraman của em đâu ạ?”

Trần Tự Chu lấy quả bóng giấu sau lưng ra, đưa cho cậu bé.

Minh Phù nhìn cậu một cái, cậu đã biết cô không từ chối được trẻ con, cách này chắc chắn sẽ thành công, cậu còn mua sẵn quả bóng tặng cậu bé.

“Cảm ơn anh chị.” Cậu bé ngọt ngào: “Chị ơi, chị đẹp quá, sau này em lớn lên cũng sẽ tìm bạn gái xinh đẹp như chị.”

“Em đừng mơ.” Trần Tự Chu cụp mắt nhìn cậu bé: “Xinh đẹp như chị ấy chỉ có mình chị ấy thôi.”

“Ồ…” Cậu bé nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy em sẽ tìm người đẹp hơn.”

Trần Tự Chu: “Không có ai đẹp hơn chị ấy đâu, chị ấy là đẹp nhất rồi.”

Cậu bé bị cãi liên tục, sắp khóc.

“…”

Minh Phù đứng bên cạnh nghe, cảm thấy hơi nóng khó khăn lắm mới tan đi lại bắt đầu dâng lên, cô kéo Trần Tự Chu: “Đừng nói nữa.”

Cô xoa đầu cậu bé: “Em đi tìm, mẹ đi.”

“Ồ… chị ơi tạm biệt.” Cậu bé nói với giọng buồn bã, trước khi đi còn nhìn Trần Tự Chu với ánh mắt uất ức, rồi nắm quả bóng chạy đi.

Cả hai người nhìn cậu bé chạy đến bên mẹ mình mới rời mắt.

Trần Tự Chu vừa định nói gì đó, trong tầm nhìn thấy cô gái nhỏ vừa đứng bên cạnh đã bước sang một bước nữa.

Cậu bị tức cười, quay đầu chăm chú nhìn sang: “Ai vừa nói sẽ giữ lời nhỉ?”

“Mình chỉ nói là không giận.” Minh Phù nói: “Nhưng vẫn phải, giữ khoảng cách.”

Trần Tự Chu: “…”

Cậu thất bại rồi.



Gan Minh Phù khá lớn, Trần Tự Chu lại càng không sợ gì, hai người chơi hết các trò mạo hiểm trong công viên giải trí.

Đúng dịp cuối tuần, công viên rất đông, có những trò chơi phải xếp hàng quanh co rất dài, chơi xong cũng tốn khá nhiều thời gian.

Bữa trưa họ giải quyết tại nhà hàng theo chủ đề trong công viên, buổi chiều tiếp tục chơi.

Điểm cuối cùng trong công viên giải trí chắc chắn là ngồi vòng quay, nhưng không may hôm nay vòng quay đang sửa chữa, không mở cửa.

Dù có chút tiếc nuối nhưng so với niềm vui cả ngày, điều này trở nên không đáng kể.

Sau lập thu, trời tối nhanh hơn trước, mới hơn năm giờ chiều mặt trời đã lặn.

Hai người đi lang thang dưới ánh hoàng hôn, Minh Phù chậm rãi ăn cây kem.

Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Chơi vui không?”

“Vui lắm.” Minh Phù gật đầu, bổ sung thêm: “Rất vui.”

Nghe ra sự nhấn mạnh của cô, Trần Tự Chu cười, cậu giơ tay lau vệt kem dính trên khóe miệng Minh Phù, giọng trầm ấm: “Vui là được.”

Ngón tay ấm áp của chàng trai lướt qua khóe miệng cô, như có dòng điện lan tỏa từ khóe miệng đến khắp người, khiến cô tê dại.

Sự ấm áp đó không lưu lại lâu, nhanh chóng biến mất, Minh Phù chớp mắt, cúi đầu tiếp tục ăn kem.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trần Tự Chu lấy điện thoại ra, trượt để nghe: “Nói đi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là ngày cậu Trần bị vợ giận cả ngày chỉ vì một nụ hôn lên má.